Bởi vì làm bao tay cho con trai cùng chồng, nên cô muốn thiết kế thêm cho đặc biệt. Cô không chỉ thêu hoa, mà ở còn thêu thêm tên của Từ Sơn Tùng và Kiều Minh lên bao tay. Cũng chính vì vậy mà tốn thêm không ít thời gian. Kiều Hoa làm cả buổi chiều mà chỉ làm kịp hai cái bao tay.
Cũng may, thành quả cuối cùng không tồi. Bao tay làm ra rất tinh xảo, nếu nói mua ở cửa hàng bách hóa lớn cũng không có gì là nói quá.
Bao tay nắp gập của Kiều Minh có gắn thêm hai lỗ tai thỏ, dùng vải mịn làm lông xù xù, mang vào lắc qua lắc lại trong rất đáng yêu.
Cậu nhóc cực kỳ thích chiếc bao tay này, sau khi mang vào thì cậu nhóc không ngừng lấy bao tay cọ lên mặt, “Thật thoải mái! Cảm ơn mẹ!”
Có con trai cổ vũ, Kiều Hoa bắt đầu cảm thấy chờ mong phản ứng của Từ Sơn Tùng.
Bữa cơm chiều hôm nay rất đơn giản, mỗi người một chén mì nước nóng hầm hập, giữa trưa còn chút thịt vụn, cùng củ cải thì lấy ra làm thức ăn kèm.
Của Kiều Minh không bỏ ớt, Kiều Hoa thì thích ăn cay nên bỏ ớt rất nhiều. Cô không biết Từ Sơn Tùng có ăn được cay không, nên không bỏ ớt cho anh, để anh tự thêm.
Nhìn thấy anh bỏ ai giọt ớt, Kiều Hoa nghẹn cười, đây là muốn ăn cay nhưng lại không có khả năng….
Kiều Hoa cố gắng nhịn cười, nhớ kỹ khẩu vị của anh.
Mì sợi là cô mua ở cửa hàng ở đầu phố, mì thủ công, ăn vào không bở. Mì này ăn ngon lại không ngấy. Cô ăn được một nửa, nhớ đến bao tay, Kiều Hoa buông đũa đi vào phòng.
“Ta da!”
“Đây là?” Trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi bao tay, Từ Sơn Tùng có chút giật mình.
“Đây là bao tay cho anh! Nắp gập, không dày, không nặng, anh có thể mang lúc làm việc cũng rất tiện. Anh mau thử xem.” Vất vả cả một buổi chiều, Kiều Hoa gấp không chờ nổi mà muốn nghe lời khen của Từ Sơn Tùng.
Từ Sơn Tùng quả nhiên cũng rất nể tình, anh vội vàng buông đũa xuống đeo vào thử.
Không to, không nhỏ, số đo vừa đúng, mang vào cực ý thoải mái.
Mấu chốt là kiểu dáng rất mới mẻ, độc đáo, thêu thủ công cũng rất đẹp. Nhìn kỹ thì còn có thể thấy tên của anh.
Từ Sơn Tùng cầm lên vuốt ve quan sát, bề ngoài là vải dệt, thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng bên trong lại không ít thứ vải tốt, may thêm một lớp vải nhung, còn bỏ thêm bông, nguyên liệu giữ ấm rất tốt, lại không mất phong độ.
Lòng bàn tay Từ Sơn Tùng chậm rãi vuốt ve bao tay, Từ Sơn Tùng phảng phất có thể cảm nhận được tình cảm của vợ mình khi làm nó.
Kiều Minh cũng kích động, cậu nhóc nhảy dựng lên, “Ba ba, con cũng có!”
Cậu nhóc nhanh chớp chạy vào phòng, lấy hộp bảo bối ra. Hộp này là dì hai đưa cho nhóc, nói là khi nào Từ Sơn Tùng cho nhóc tiền tiêu vặt thì để dành vào đây.
Hiện tại bên trong không có tiền, bởi vì nhóc chưa có muốn xin ba ba tiền tiêu vặt.
“Ba ba nhìn nè! Của con và của ba ba giống nhau! Cái của con thì nhỏ, cái của ba ba thì lớn! Nhưng bao tay của con còn có thêm hai cái tai nha. Mẹ nói đây là tai thỏ. Con chưa thấy thỏ bao giờ, mẹ nói thỏ giống chó nhỏ, nhưng lỗ tai thỏ dài hơn.”
Khả năng sắp xếp từ ngữ của cậu nhóc rất tốt, biểu tình của Từ Sơn Tùng càng thêm kinh ngạc, “Thật giống nhau, đây là cái gì, sờ vào thật thoải mái.” Kiều Hoa cười rộ lên, “Bên ngoài là lớp áo lông cũ, bên trong bỏ thêm bông gòn. Vải nhung vẫn còn, có thể làm thêm áo nhung bên trong cho anh.”
Từ Sơn Tùng mang bao tay, kiểu dáng mới mẻ độc đáo làm cho anh tò mò không thôi.
“Cái này là gì vậy em?”
“Đây là thiết kế nắp gập, anh nhìn nè, công dụng chính là như vậy.” Kiều Hoa mở nắp gập lên xuống cho anh xem thử, chỉ cần đem cúc áo mở ra là có thể bật nắp gập ra, còn muốn gắn lại thì đóng cúc, rất dễ sử dụng.
Trong mắt Từ Sơn Tùng hiện lên tia kinh ngạc cùng ngoài ý muốn, anh sờ mãi không buông, “Thiết kế này không tối, em nghĩ ra được hả?”
Kiều Hoa chớp mắt, “Em học trong sách.”
Cô cũng không phải là người phát minh nha.
Từ Sơn Tùng yêu thích không thôi, anh nhịn không được gật đầu, “Không tồi, nếu anh nhớ không nhầm thì trên thị trường còn chưa có thiết kế giống này.”
Nói xong, hai người nhìn nhau, đều nhận thấy ánh sáng lóe lên trong mắt đối phương.
“Em nói…. Nếu bao tay này làm một lượng lớn, đem ra ngoài thị trường, thì có bán được không?”
Ánh mắt Kiều Hoa sáng lên, “Anh cũng nghĩ giống em đúng không, em vừa rồi cũng nghĩ có thể đem cái này ra để bán!”
Gần như không một chút ánh mắt dư thừa, hai vợ chồng ăn nhịp với nhau, quyết định xem phương án nào khả thi.
“Vừa lúc anh có bán mấy trang sức nhỏ, cũng có thể bán luôn bao tay.”
“ Ân, trời càng ngày càng lạnh, em cố gắng làm xong sớm một lô, có thể sẽ bán chạy.”
Bên này hai vợ chồng bàn bạc đến vui vẻ, bên kia sợi mì cũng đã lạnh tanh.
Lúc này mới phát hiện, thì ra, ở phương diện làm ăn, hai vợ chồng Kiều Hoa đều có sự nhạy bén kinh người. Điều này làm cho cả hai vô cùng hưng phấn.
“Em phụ trách làm ra sản phẩm, anh phụ trách bán, như thế nào cũng thấy có chút không hợp lý.” Nếu mỗi ngày đều phải ngồi trước máy may, Từ Sơn Tùng ngẫm ngậm cũng biết có bao nhiêu mệt mỏi.
Ai ngờ, Kiều Hoa tinh nghịch mà chớp mắt, “Này thì có gì, anh bán được tiền thì đưa cho em hết là công bằng rồi, không phải sao?”
Cô nửa đùa nửa giỡn mà nói.
Từ Sơn Tùng nhướng mày, cười hớn hở, “Được, chủ ý này không tồi. Về sau bán được tiền đều đưa em hết.”
Như vậy liền công bằng.
Kiều Hoa bị sự “công bằng” của Từ Sơn Tùng chọc cười không đứng dậy nổi.
Kiều Minh ở một bên nghi hoặc mà nhìn mẹ cùng ba ba. Nhóc không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng thoạt nhìn ba mẹ đều rất cao hứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT