“Anh đã về rồi?” Kiều Hoa quay đầu, tặng cho anh một nụ cười tươi roi rói.
“Anh về rồi” Từ Sơn Tùng tiếp nhận tô canh trứng trên tay cô, cười nói, “Thơm quá, đồ ăn hôm nay thật phong phú.”
Kiều Hoa cười, liếc anh, “Làm việc vất vả, phải bồi bổ nhiều hơn một chút.”
Một nhà ba người bọn họ đều ốm như con khỉ nhỏ. Cái này phải chăm sóc thật kỹ, bồi bổ từ từ. Dù sao trong tay cũng có tiền, thức ăn cũng không cần phải quá bủn xỉn.
Vừa hay chính là, Từ Sơn Tùng cũng có ý định này. Một nhà ba người bọn họ đều ốm, nhất định phải bồi bổ cho tốt.
Đi vào chỗ bàn cơm, Kiều Hoa nhạy bén phát hiện, tay Từ Sơn Tùng bị đông lạnh đến đỏ bừng. Cô vội bắt lấy tay anh, “Sao lại lạnh như vậy?”
Từ Sơn Tùng sửng sốt, theo bản năng mà nắm lại tay cô, đặt trong lòng bàn tay mình mà xoa nhẹ.
“Còn tốt, cũng không lạnh lắm.” Nói rồi, anh đem bàn tay của cô áp lên má mình, ấm áp, dễ chịu, thực sự anh cảm thấy thoải mái.
Kiều Hoa bị khí lạnh trên mặt anh làm cho rụt tay lại, bây giờ có lại nhớ đến chuyện khác, “Có phải là anh lái xe không mang bao tay không?”
“Quên mua, anh rảnh sẽ đi mua một đôi.” Từ Sơn Tùng còn đang lo lắng cho cơ thể của cô, anh nói sang chuyện khác, “Chỗ đó như thế nào rồi, còn đau không?”
Kiều Hoa sửng sốt, đến khi cô phản ứng lại, mặt cũng đỏ bừng lên, “Em đỡ hơn nhiều, nhưng mà đêm nay….vẫn chưa được.”
Từ Sơn Tùng tiếc nuối mà nhéo nhéo tay cô, “Được, em nghỉ ngơi cho tốt.” Từ sau khi gả cho Từ Sơn Tùng, thức ăn mà Kiều Hoa ăn còn phong phú hơn so với hồi ở nhà Kiều Yên.
Kiều Yên là một người phụ nữ của gia đình, tiền trong nhà sẽ được chị tính toán tỉ mỉ. Kiều Hoa là người tương đối túy ý, từ khi cô biết chồng mình không so đo chuyện tiền bạc, chuyện khác có thể không nói, nhưng ở phương diện ăn uống, đã có tiền, cô nhất quyết không bạc đãi mình và chồng con.
Trưa nay, cô cho cả nhà ăn canh trứng, còn có ớt xanh xào thịt, dưa nộm. Kiều Hoa chế ra một loại nước chấm rất đặc biệt, ăn cực kỳ bắt cơm.
Cậu nhóc Kiều Minh nhiệt tình ăn hết muỗng cơm này đến muỗng cơm khác, hai vợ chồng vừa ăn vừa nói chuyện. Nói chuyện một hồi, liền nói đến chuyện chủ cũ của ngôi nhà.
Từ Sơn Tùng gắp đồ ăn cho cô, “Là chị Ngô ở cách vách nói cho em nghe sao?”
“Đúng vậy.”
Anh cười một chút, không chút nào để ý, “Chuyện này cũng là thuận tay thôi, có thể giúp gì thì anh cố gắng giúp.”
Thuận tay? Này, cũng là quá thuận tay rồi đi. Chăm sóc cho người bệnh ung thư cần rất nhiều thời gian và tiền bạc. Anh nói thế này cũng quá là khiêm tốn rồi.
Nhìn cô vợ nhỏ thường xuyên nhìn mình, Từ Sơn Tùng điềm nhiên cười, nói với Kiều Hoa.
“Thật ra cũng không phải là vô duyên vô cớ giúp đỡ anh ấy. Khi đó anh và bạn anh đều phải ở lều. Nếu anh chịu chăm sóc anh ấy thì anh ấy sẽ cho anh ở lại miễn phí. Huống hồ, anh ấy còn là bạn của anh, coi như là một công đôi chuyện đi.”
Từ Sơn Tùng kỳ thật cũng không phải người lương thiện gì, anh chỉ giúp đỡ hết sức trong phạm vi của mình. Lại nói, anh cùng Lý Thuận Lương qua hệ đã sớm vượt qua mối quan hệ “người ngoài”. Hai người bọn anh vừa là anh em, vừa là bạn vong niên. Sao anh có thể nhẫn tâm nhìn Lý Thuận Lương c.h.ế.t một cách đơn độc.
“Kia, thân thích của anh ấy không nháo sao?” Kiều Hoa đa sầu đa cảm hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT