“Có thể giới thiệu kỹ hơn về bạn của cô không?” Vừa nãy lúc ăn cơm không thể hỏi rõ được về thân phận, hỏi Du Phồn có vẻ thích hợp hơn.

“ Ân…Kỳ thật cũng không phải thân phận gì đặc biệt, mấy người cũng thấy đó, là ông chủ địa ốc, nhưng đó là sản nghiệp của ba mẹ anh ta.”

Thì ra là phú nhị đại.

“Đầu năm 80, anh ta tới đại lục định buôn bán ở Lê An, nhưng hoàn cảnh bên này quá kém lại có nhiều hạn chế nên không thành công. Sau đó anh ta quay về Hồng Không. Mỗi năm thì qua đây mấy lần làm coi tình hình.”

“Năm 85 thì thị trường trong nước mở cửa, anh ta phát hiện hoàn cảnh tốt hơn năm 80 nhiều. Hiện tại, anh ta chuẩn bị tiến quân vào đại lục.”

“Làm cái gì? Địa ốc sao?”

Du Phồn lắc đầu, uống canh, “Tôi không biết, anh ta không nói. Nhưng chắc không phải đâu, anh ta chỉ buôn bán nhỏ thôi, địa ốc gì đó phải là ba mẹ anh ta.”

‘Vậy sao cô quen anh ta? Là bạn sao?” Kiều Hoa hỏi.

“Quen ấy hả…” Du Phồn nỉ non, thả muỗng xuống, xoắn lọn tóc, bỗng nhiên cười.

Nhưng trong ánh mắt không phù hợp với độ tuổi kia lại cho người ta cảm nhận đó là một chuyện không hề bình thường.

‘Kỳ thật…..” Cô ấy lười biếng dựa ra ghế sô pha, nghịch ngợm chớp mắt nhìn ba người.

Trong nháy mắt, ba người Kiều Hoa cảm thấy như gặp lại cô ấy vào hai năm trước, một Du Phồn vô cùng phóng khoáng.

“Anh ta là bạn trai cũ của tôi.”

“A????”

“Mùa hè năm 80, anh ta tới đại lục một chuyến, khi đó tôi bán vỉa hè ở thành bắc. Hai chúng tôi bởi vì một ít nguyên nhân mà quen biết, sau đó thì ở bên nhau.”

“A a???”

Trợn mắt há hốc mồm, ngây ra như phỗng, gà bay chó sủa….

Kiều Hoa cảm thấy não mình không đủ dung lượng để dùng, “Vậy hai người chia tay khi nào?”

Du Phồn nhún vai, không quan tâm trả lời, “Năm kia, năm 83.”

“A????” Càng nghe càng hấp dẫn!

Năm 83?

Chính miệng Du Phồn đã kể với Kiều Hoa rằng cô ấy quen một người bạn trai được ba năm, quen từ lúc tốt nghiệp vẫn chưa chia tay!

Nhưng Nghiêm Tuấn Trạch chỉ hẹn hò với cô ấy tầm một năm, không phải năm 83 cô ấy đang hẹn hò với Phương Hữu Vi sao? Tình huống này là thế nào?

“Cô…Không phải….bạn trai cô không phải ~” Kiều Hoa thiếu chút nữa lỡ miệng. Du Phồn còn chưa biết chuyện cô đã biết chuyện của cô ấy với Phương Hữu Vi. Du Phồn cũng chưa từng giới thiệu bạn trai chính thức với bọn họ.

Kiều Hoa nhịn xuống sự kinh ngạc của mình, trừng lớn mắt, “Bạn trai cô không phải là sinh viên sao? Sao bây giờ là anh ta? Anh ta thoạt nhìn trên ba mười đi?”

“ Ân, năm nay ba mươi sáu, rất già.” Du Phồn bảo nhân viên phục vụ pha cho mình một ly cà phê. Cà phê có chút nóng, hơi nhấp một ngụm, rồi đặt xuống khuấy ly, “Chuyện này tôi chỉ nói cho ba người, đừng có đi nói ra ngoài.”

“Chuyện gì?” Lý Hồng Quân chăm chú nhìn cô ấy, thân thể căng chặt lên như dây đàn, sợ bỏ lỡ chứ nào.

‘Tôi… Ân, quen cùng lúc hai người.” Tuy rằng da mặt Du Phồn tương đối dày nhưng vẫn là người có đạo đức. Đối mặt với sự đánh giá của mấy người bạn tốt, khó có được ại có chút mất tự nhiên.

“Ách….”

Im lặng chỉ có im lặng, phòng ăn an tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe. Không một ai dám thở mạnh, chỉ có tiếng Du Phồn thong thả khuấy cà phê. Một chút lại một chút, phảng phất như có một thanh chủy thủ đang kề sát cổ bọn họ.

Ở thập niên 80 a, nữ đồng chí một chân đạp hai thuyền như vậy không có nhiều lắm a…

‘Cô, cô nghiêm túc?” Lý Hồng Quân nuốt một ngụm nước bọt, không tin tưởng mà xác nhận lần nữa.

“Không biết, mơ màng hồ đồ liền ở bên nhau.” Rốt cuộc ly cà phê trong tay cũng không thấy bọt trắng nữa, “Khi đó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, đặc biệt thiếu tiền. Sau khi quen anh ta thì tôi chưa từng thiếu tiền.”

‘Nhưng bạn trai cô là…..” Du Phồn bỗng nhiên nhìn về phía Kiều Hoa, “Phương Hữu Vi, hai người cũng biết đi? Đó là bạn trai tôi.”

“Gì?!” Hai vợ chồng Kiều Hoa còn chưa kịp biểu hiện ra rằng mình rất kinh ngạc thì Lý Hồng Quân đã thất thanh hô lên, ‘Phương Hữu Vi? Bạn trai cô?”

Má ơi, trò đùa thế giới!

“Mẹ Phương Hữu Vi có biết không?” Hai mẹ con sống nương tựa vào nhìn, Lưu Hiểu Hồng coi trọng đứa con trai này như thế nào toàn bộ người trong phố Tử Uyên đều biết.

“Biết? Nếu biết sẽ không đồng ý để chúng tôi bên nhau.” Tuy rằng sau này nếu phát hiện….

“Phương Hữu Vi, là tôi theo đuổi. Năm 80 tôi theo đuổi cậu ấy, ban đầu cậu ấy không đồng ý, mất nửa năm tôi mới thành công. Sau này ở bên nhau, đến tay cậu ấy cũng không co tôi nắm, cũng không hôn….khụ khụ, cảm giác yêu đương bằng không……Không phải là tôi nói cậu ấy không thú vị đâu.” Du Phồn xua xua tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play