Kỳ thật cũng không có đề tài gì để nói, đề tài cũng xoay quay vấn đề của Du Phồn cho bầu không khí đỡ nhạt nhẽo mà thôi.

Còn nói về chuyện làm ăn thì lâu lâu cũng nói đôi ba câu về tình hình ở Lê An thế nào, sức mua giảm ra sao.

Đến khi Nghiêm Tuấn Trạch nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua thì đề tài lại đổi qua chuyện khác.

Nói chung bữa cơm này coi như không tệ lắm.

Nghiêm Tuấn Trạch nói không nhiều lắm, cơ hồ là Du Phồn hỏi cái gì anh ta sẽ đáp cái đó, ngẫu nhiên sẽ nói đôi ba câu về xưởng may với vợ chồng Kiều Hoa. Sau khi biết được hai vợ chồng sáng lập nhãn hiệu Tử Tinh Đình, ánh mắt nhìn hai người liền khác hẳn so với lúc mới tới.

Trong mắt có tán thưởng, cũng có kinh ngạc nhưng đa phần vẫn là ý cười nhàn nhạt.

Cuối cùng, là thường xuyên liếc nhìn Du Phồn vài lần.

Kiều Hoa nhìn về phía hai người, cô lại có chút cảm giác…Không khí giữa hai người bọn họ có chút gì đó vi diệu.

Bữa ăn kết thúc.

“Đây là danh thiếp của tôi.”

Địa ốc Thiên Lợi….

“Nếu là bạn của Du Phồn về sau cũng là bạn của tôi, chỉ cần tôi có mặt ở Đại Lục, có chuyện gì có thể nói Du Phồn tìm tôi.

Ý tứ chính là, có việc tìm Du Phồn, anh ta sẽ giải quyết thay.

Sách, nói hai người này không có quan hệ gì, ai mà tin a.

Quan hệ giữa nam nữ, trừ bỏ là người thân, dưới tình huống bình thường có thể trong sạch sao?

“Được được.” Trên mặt mang theo nụ cười xán lạn, nhìn Nghiêm Tuấn Trạch rời đi.

Du Phồn nói với ba người bọn họ một tiếng, sau đó ra cửa tiễn Nghiêm Tuấn Trạch.

Đem người đưa tới dưới cầu thang, bước ra tới cửa, Nghiêm Tuấn Trạch bỗng nhiên dừng bước lại, đứng trước mặt cô ấy.

Ánh mắt cực kỳ sâu, cúi đầu, chăm chú nhìn cô ấy.

“Làm sao vậy, đi nhanh đi, tôi phải lên rồi, có người chờ.” Nhíu nhíu mày, Du Phồn quay người muốn rời đi, nhưng bị Nghiêm Tuấn Trạch ôm lấy vòng eo. Cô ấy cực kỳ nhanh mà nghiêng người tránh đi cái ôm này, lùi về sau nửa bước, quay lại nhìn anh ta, trên mặt là ý cười vị thâm trường, “Nghiêm tiên sinh, đàn ông đã có vợ thì vẫn nên giữ khoảng cách. Bái bai ~”

Xoay người, Du Phồn tiêu sái quay đầu, như cô ấy mới là người thuộc về nơi đây. Du Phồn chính là như vậy, trước giờ chỉ cần mình cao hứng còn những người khác thì không quan trọng.

Nhìn bóng lưng càng lúc càng đi xa, một lúc lâu sau, Nghiêm Tuấn Trạch mới xoay người, khom lưng ngồi vào chiếc ô tô đã đợi sẵn nãy giờ.

======================

Ba người ăn cơm với Nghiêm Tuấn Trạch một tiếng đồng hồ, trò chuyện một tiếng đồng hồ, thu hoạch không ít được tin tức hữu dụng.

Đã nói là bạn, Nghiêm Tuấn Trạch cũng không bủn xỉn, anh ta hào phòng truyền lại cách thức kinh doanh nhà xưởng và cách thu mua cửa hàng mặt tiền.

Trong đó có rất nhiều thông tin nói về đất đai. Mặc dù Kiều Hoa cũng biết nhưng đối với Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân thì lượng tin tức này càng có chỗ để dụng võ hơn, rất có ích đối với hai người.

Bữa cơm này không chỉ được ăn ở chỗ tốt mà lại có những tin tức có giá trị.

Không lỗ chút nào.

Ông chủ lớn bận rộn công việc đi trước, để lại bốn người ở phong bao ăn uống thoả thích. . 𝘛𝙧u𝐲ệ𝐧‎ cop‎ từ‎ t𝙧a𝐧g‎ #‎ 𝘛𝙧𝖴ⅿ𝘛𝙧u𝐲‎ 𝚎𝐧﹒𝙫𝐧‎ #

Sau khi người đi rồi, bọn họ mới thoát khỏi cảnh ngại ngùng, tiếp tục ăn cho đã ghiền.

Du Phồn: “Từ từ ăn, muốn ăn thêm gì thì cứ gọi, tình tiền trên đầu anh ta, đừng khách khí.”

“Hắc hắc, vậy tôi không khách khí nữa!” Dứt lời, Lý Hồng Quân cầm lấy thực đơn, “Này này này này này, còn có cái này nữa…..Từ từ, trừ bỏ món này ra, còn lại đều mang lên hết.”

Kiều Hoa: “..............”

Từ Sơn Tùng: “............”

Du Phồn: “Phụt ~ Lý Hồng Quân, anh đúng là không khách khí thật, ăn hết sao?”

“Không hết thì đóng gói mang về a, nhà hàng lớn như vậy chẳng lẽ không cho khách đóng gói mang về sao?” Anh ta còn rất có lý hừ hừ, “Làm sao vậy, người bạn kia của cô là ông chủ địa ốc a, mấy món này cô nghĩ tốn bao nhiêu? Tôi ăn một chút thì làm sao?”

Du Phồn bật cười, ‘Được được được, anh ăn đi, ăn đến một nghìn tệ cũng được, dù sao cũng không phải do tôi bỏ tiền.”

Chỗ này giá cao, ngang giá với các nhà hàng ở thế kỷ 21. Tiệm cơm quốc doanh bên ngoài một mâm đồ ăn có thịt cũng không quá bốn đồng, nhưng ở đây món ăn bốn mươi tệ là món rẻ nhất.

Mấy người Lý Hồng Quân lại điên cuồng ăn cơm, một bữa cơm tốn tám trăm mấy gần chín trăm tệ.

Đương nhiên, đối với Nghiêm Tuấn Trạch mà nói cũng không là gì so với bộ tây trang anh ta mặt trên người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play