Du Phồn lại nói tiếp, “Năm 81, tôi với Nghiêm Tuấn Trạch còn chưa chính thức ở bên nhau. Mấy người đoán xem lúc đó tôi ở đâu?”

“Không ở nhà? Khi đó cô tốt nghiệp cấp hai sao?”

“Cái gì mà tốt nghiệp cấp hai nữa, lúc đó tôi đã mười tám rồi, đã sớm tốt nghiệp cấp hai!” Buồn cười mà nhìn Kiều Hoa, Du Phồn nói, ‘Tôi ở khách sạn, chính là khách sạn Hữu Nghị. Ở rất thoải mái, so với nhà tôi còn tốt hơn, phòng lớn lại có nhà vệ sinh riêng, hơn nữa tôi còn chả tốn tiền.”

Một câu thôi mọi người đã đoán được ý tứ trong lời của cô ấy.

“A? Hai người…” Lý Hồng Quân không nghĩ tới, nữ đồng chí mà mình đánh giá là tươi trẻ, xán lạn, cư nhiên….

“Từ từ, từ từ.” Chú ý tới lời nói của Du Phồn, Kiều Hoa thắc mắc, “Du Phồn, cô không phải nói năm 82, hai người mới chính thức quen nhau sao? Vì sao năm 81 đã ở chung một chỗ?”

‘Ở cùng khách sạn cũng không phải ở cùng một phòng, có cần kinh ngạc vậy không?” Du Phồn cười một chút, lại nói: “Khi đó ba mẹ tôi vừa mới mất không bao lâu, chú tôi giành nhà, tôi phiền muốn chết, không bằng ra ngoài ở. Ở khách sạn điều kiện tốt, cho nên tôi dứt khoát ở lại, Nghiêm Tuấn Trạch trả tiền, tôi không xót.”

“Không phải, cô lúc đó đã quen Phương Hữu Vi, cô còn đi tìm Nghiêm Tuấn Trạch?!” Lý Hồng Quân khó hiểu, trong đầu không khỏi chấn động.

Anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, nữ thần trong lòng mình, cư nhiên, cư nhiên,.....mới mười tám tuổi a! Không kết hôn đã ở chung với nam nhân, này tính là cái gì?

Cũng không biết bọn họ có làm qua chuyện xấu kia chưa…..

“Cùng Phương Hữu Vi quen nửa năm, cậu ấy vẫn luôn lãnh lãnh đạm đạm, tôi không chịu nổi. Vừa lúc quen Nghiêm Tuấn Trạch mà anh ta cũng theo đuổi tôi.”

“Sau đó, quen Phương Hữu Vi được một năm, tôi vẫn cảm thấy cậu ấy không hề yêu tôi, chỉ xem tôi như là bạn bè bình thường. Tôi ở trong lòng cậu ấy, giống như không có vị trí nào cả, nói như thế nào nhỉ….Là rất không thú vị. Năm 81, Nghiêm Tuấn Trạch giúp tôi trả tiền khách sạn, chúng tôi làm bạn được một năm, năm 82 ở bên nhau, một năm sau thì chia tay.”

Quá rối, tha thứ cho Kiều Hoa ngơ ra, trong đầu cô vẫn còn đang vẽ sơ đồ quan hệ đây này.

Từ Sơn Tùng an tĩnh ngồi bên cạnh vợ, không nói một lời, ánh mắt chăm chú nhìn Du Phồn thoạt nhìn giống như không hề quan tâm đến đoạn quan hệ lộn xộn này.

“Nghiêm Tuấn Trạch có biết cô đang quen bạn trai khi quen anh ta không?” Những lời này là Từ Sơn Tùng hỏi.

Thử hỏi mà xem, có người đàn ông nào có thể chấp nhận việc bạn gái mình đang có quan hệ bạn trai bạn gái với người khác, đôi bên còn chưa chấm dứt đã ở bên cạnh mình?

Dưới góc nhìn của đàn ông, Từ Sơn Tùng chỉ có thể cạn lời với Du Phồn. “Hai bọn họ không quen biết gì nhau, dù sao thì cứ hồ đồ mơ màng như thế đó. Tôi cũng không biết tôi sao nữa, đầu óc cứ như thế thôi……”

“Sau năm 83 thì chia tay, Phương Hữu Vi học cấp ba. Năm đó, cậu ấy không có cảm giác an toàn, áp lực cũng lớn, đột nhiên đối tốt với tôi, nguyện ý cho tôi nắm tay, hôn nhau. Tôi liền đá Nghiêm Tuấn Trạch.”

Ách…

Lợi dụng người ta xong liền bỏ chạy, Du Phồn cũng thật dũng cảm.

Kỳ thật còn có một chuyện do không nói cho bọn họ biết.

Nếu không phải năm 83 ngẫu nhiên phát hiện Nghiêm Tuấn Trạch có vợ ở Hồng Kông, cô ấy còn định cuối năm sẽ chia tay với Phương Hữu Vi, sau đó Minh Minh ổn ổn ở bên Nghiêm Tuấn Trạch, làm bạn gái anh ta, thậm chí còn nghĩ đến việc gả cho anh ta….

Sau khi biết được anh ta đã có vợ, cũng không muốn ủy khuất mình, liền quyết đoán chia tay, đem anh ta đá đi, an tâm ở bên cạnh Phương Hữu Vi.

Sau đó quan hệ giữa hai người có tiến triển, giai đoạn kia, Du Phồn có thể cảm nhận rõ được, Phương Hữu Vi đối với cô ấy càng yêu hơn, càng không nỡ rời xa.

Tình cảm hai người càng lớn hơn trong đoạn thời gian cậu ấy thi đại học. Du Phồn liều mạng cổ vũ cho bạn trai, cung cấp tiền bạc và tình cảm.

Cho đến bây giờ, năm 85, nghiêm túc mà nói, cô ấy và Phương Hữu Vi đã yêu nhau được ba năm hơn, tình cảm đã không còn trở ngại.

Kiều Hoa hỏi, “Nga, đúng rồi, còn cửa hàng tơ lụa của cô, có phải nhập hàng là nhờ Nghiêm Tuấn Trạch…không?”

Du Phồn: “ Ân, đúng vậy, trước khi đi anh ta tìm người giúp tôi. Xem như….phí chia tay đi?”

Kiều Hoa: ‘........... hành đi.”

Du Phồn: “Kỳ thật trước khi chia tay với Nghiêm Tuấn Trạch, mỗi năm tôi thu gần một vạn. Nhưng sau khi chia tay, tôi đã trả lại tất cả tiền cho anh ta, hiện tại ngẫm lại, đúng là khờ a. Vàng đó, bạc đó, anh ta còn ngủ với tôi, dựa vào cái gì mà tôi không nhận tiền này?”

Phốc ~ khụ khụ khụ ~

Hiện tại, giờ khắc này, Lý Hồng Quân cảm thấy vô cùng may mắn khi trước đó bản thân không có dũng khi thổ lộ với Du Phồn.

Nữ nhân như vậy, anh ta không thể khống chế được a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play