“Áo khoác vest?” Kiều Hoa sửng sốt.

“Trời còn chưa hết nóng đâu, cậu muốn bận áo vest?”

Năm trước, sau khi đại hội Đảng, thủ đô liền nổi lên trào lưu “tây trang”

Ngay sau đó, đầu nằm nay, đáng khái là lúc thời tiết mát mẻ trào lưu này thổi tới Lê An, các quý ông ở Lê An sôi nổi theo đuổi trào lưu này.

Áo vest không có cúc áo, chỉ khoác ngoài, kết hợp với quần tây ống thẳng, người khác vừa nhìn vào, đều tưởng là “cán bộ”

Nói là nói như vậy, nhưng hiện tại mọi người chỉ mới biết tới tây trang, nào biết được những mẫu đồ như thế này phải được thiết kế riêng thì mặc vào mới đẹp.

Áo khoác vest trên thị trường bán đều là áo free size, người phương nam không cao được như người phương bắc, vừa gầy lại vừa ốm, mặc áo khoác vest vào cả người đều bơi trong đó, bộ dạng cà lơ phất phơ chẳng ra gì. Quả thực không chút nào giống “cán bộ” càng không phải là khí chất của tổng tài bá đạo, mặc vào chỉ có cho ra cảm giác nhạc sĩ rảnh rỗi mà thôi.

Tuy là như thế, nhưng mặt hàng này đang cháy hàng, có biện pháp nào khác sao? Dù sao thì cũng phải bán hàng hợp theo thời.

Kiếm tiền mà đâu phải theo ý mình là được.

Điền Kiên Trung ngượng ngùng cười rộ lên, ngũ quan có chút chột dạ, “Nếu không xê dịch nhiều lắm thì sắp lạnh rồi, tôi muốn chuẩn bị trước, đến lúc lạnh liền có thể mặt.”

“Nga ~ Cũng đúng, chỗ chúng tôi không chỉ có trang phục hè, còn có đồ mùa thu nữa, hai tháng nữa Từ Sơn Tùng sẽ đi lấy thêm trang phục cho mùa đông. Đến lúc đó anh có thể đến nhà tôi lựa, cửa hàng chúng tôi có dự trữ đồ.”

“Được.”

Cậu ta vô cùng cao hứng mà chọn một bộ, giá cả cũng không thèm hỏi, trực tiếp trả tiền luôn.

“Có túi không? Cho tôi một cái đi.” Cậu ta sợ bị mọi người thấy.

Tùy tiện lấy một cái túi bạt từ trên mặt đất đưa qua, “Nha, cái này cho cậu mượn, đem về cất rồi thì trả cho tôi.”

“Được.”

Thời điểm Điền Kiên Trung xách quần áo ra cửa vừa lúc Từ Sơn Tùng tắm xong đi về, hai người thoáng qua nhau.

“Sao cậu ta lại tới đây?”

Cậu nhóc Kiều Minh lộc cộc chạy vào phòng tìm áo khoác, buổi tối nhiệt độ giảm xuống, một đường về nhà nhóc lạnh đến mức run cầm cập rồi.

Nhìn bóng dáng của Điền Kiên Trung, Kiều Hoa cười cười, ý vị thâm trường, “Cậu ta….Có việc a….”

Từ Sơn Tùng không hiểu, bỏ bồn gỗ xuống, đi qua mái hiên phơi khăn lông, “Có chuyện gì a?”

Kiều Hoa khoanh tay trước ngực, lắc đầu nói: “Không biết, dù sao thì có chút kỳ quái. Aizzz, anh biết cậu ta tới nhà mình mua cái gì không?”

Từ Sơn Tùng vừa nói vừa đi vào phòng.

“Cái gì?” “Mua một bộ tây trang đó!”

“Tây trang?” Từ Sơn Tùng vẫn chưa hiểu.

“Mua tây trang làm gì, anh chưa từng thấy cậu ta mặc tây trang bao giờ.”

Kỳ thật không chỉ có Điền Kiên Trung, năm nay tây trang mới vừa thịnh hành, mọi người còn chưa bắt kịp nhịp nên trên đường có rất ít người mặc. Vả lại, thời tiết hiện tại còn đang nóng càng sẽ không có người mua.

“Ai biết được, phòng chừng….” Nghĩ đến bộ dạng thẹn thùng xoắn xít của Điền Kiên Trung, Kiều Hoa cười ra tiếng, “Em nghi ngờ, có thể cậu ta là….thiếu nam hoài xuân?”

Phốc ~

Từ Sơn Tùng bị cách dùng từ của cô làm cho bật cười, gật đầu tán đồng với Kiều Hoa, “ n…Cũng đã hai mươi mấy rồi, nên tìm đối tượng.”

Bất quá, Điền Kiên Trung chưa có đối tượng anh cũng không thèm quan tâm, dù sao anh có vợ rồi là được.

Nghĩ, tầm mắt lơ đãng lướt qua khuôn mặt Kiều Hoa.

Kết hôn một năm, cô một chút cũng không thay đổi, chỉ là càng thêm ý vị, càng thêm xinh đẹp. Lúc hai người ở chung đến bây giờ tình cảm chưa bao giờ là nguội lạnh.

Tầm mắt dừng trên khuôn mặt trắng nõn như sữa của vợ, đến bộ n.g.ự.c phập phồng, cuối cùng là vòng eo nhỏ không hết một vòng tay…..

Nữ nhân ở độ tuổi 22 là thời điểm đẹp nhất, không biết Từ Sơn Tùng anh may mắn đến thế nào mà cưới cô về nhà lúc này.

“Nhìn em làm gì?” Kiều Hoa buồn cười, khuỷu tay chóng lên n.g.ự.c anh, gõ nhẹ.

Mời vừa tắm xong, anh chỉ bận áo sơ mi mỏng bên ngoài, mơ hồ có thể chạm vào thịt.

Cánh tay vẫn còn vệt nước chưa lau khô, vải hơi mỏng nên áo dán chặt lên cơ bắp. Từ Sơn Tùng không phải là người có cơ bắp bự, anh là mẫu người bận vào thì ốm nhưng cởi ra lại có thịt, nơi nào cần có thì đều có, gãi đúng chỗ ngứa.

“Nhìn vợ đẹp của anh.” Giọng nói khàn khàn miễn bàn có bao nhiêu mê người.

Kiều Hoa cười một chút, đi đến máy may dọn dẹp rồi chuẩn bị đi tắm rửa.

Vòng eo mảnh khảnh không chút phòng bị mà tơi vào vòng tay của người nào đó, cả người nằm trong n.g.ự.c của anh.

Không biết hôm nay bị làm sao?

Kiều Hoa tức giận trừng mắt nhìn anh, tóc lại bị ai đó cầm lên vuốt ve.

Đang muốn đứng dậy, ngón tay thon dài của Từ Sơn Tùng ở dưới cằm cô cào cào, động tác trêu chọc con gái nhà lành.

Kiều Hoa không tin được trừng mắt nhìn anh, còn chưa kịp nói gì, một tràn hôn dài như vũ bào rơi xuống môi.

Hô hấp đan vào nhau, tinh tế như tơ lụa, dây dưa thành một đoàn.

“Ngô ~” Người nam nhân này, như thế nào lại làm giữa thanh thiên bạch nhật a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play