Thời buổi này, cả nước đang có trào lưu bận áo sơ mi “sợi tổng hợp”, đây là hàng cao cấp mà trong nước sản xuất, được làm từ sợi poly và các sợi khác.

Tuy rằng giá cao nhưng mà rất có giá trị.

Vải may áo sơ mi bình thường khi mặc vào sẽ nhăn, nhưng áo sơ mi may bằng sợi tổng hợp thì luôn luôn thẳng, khó bị nhắn, cũng không co giãn nhiều, khuyết điểm duy nhất của nó là không thấm mồ hôi.

Nếu bận vào ngày hè ra nhiều mồ hôi thì phải giặt áo mỗi ngày, nhất là phần cổ áo, phần dễ bị ố nhất, nếu không giặt sạch sẽ thì rất nhanh xuất hiện một vệt ố rất mất thẩm mỹ.

Áo sơ mi này là Điền Kiên Trung dùng tiền lương mới phát được mua, cậu ta cưng nó như bảo bối.

Mỗi ngày đều giặt như vậy, buổi chiều đi làm về thì nhanh chóng cởi ra đem đi giặt.

Cậu ta sợ phần cổ áo sẽ bị ổ nên cứ cầm bàn chà mà chà phẩn cổ áo một cách cẩn thận cho đến khi chà sạch thì thôi.

Đương nhiên, giặt sạch không là chưa đủ, còn phải vớt lên rồi treo trên xào. Nước ở trong áp chảy xuống thành một con sông nhỏ. Bọn trẻ chạy tới chạy lui trong sân không chú ý đạp trúng rồi trượt chân.

Vừa nghe tiếng khóc liền nghe thấy tiếng ba mẹ bọn chúng trách cứ.

“Khóc khóc khóc! Sao lại không cẩn thận để té thế!”

Trừ bỏ Điền Kiên Trung, trong đại tạp viện còn rất nhiều áo sơ mi trắng như vậy. Chính vì thế, cơ hồ chiều nào cũng có vô số “con sông nhỏ” chảy trong sân.

Giặt xong áo sơ mi lại giặt giày trắng, trừ bỏ chà bên ngoài thì mấy chỗ khác cũng không chà. Đây cũng là chỗ mà thím Điền nhìn không thuận mắt, bà ta cảm thấy vô lý kinh khủng, không chà bên trong mà chà bên ngoài, vậy thì chà giày làm gì!

Nhìn Điền Kiên Trung giặt đồ cùng chà giày, Kiều Hoa duỗi eo, đi qua chào hỏi, cô nói giỡn với cậu ta “Cửa hàng nhà tôi cũng bán áo sơ mi sợi tổng hợp, sao cậu không qua nhà tôi mua?”

Bỗng nhiên trên đỉnh đầu có một bóng đen che đậy, Điền Kiên Trung ngẩng đầu, thấy Kiều Hoa.

Một thân ảnh xinh đẹp bận váy màu xanh lục, chiếc váy này như một cơn sóng đang quấn quanh thân thể cô. Trên đường cũng cậu ta cũng thấy mấy người bận mẫu váy này, đương nhiên cậu ta biết mẫu váy này là do Kiều Hoa thiết kế. Trừ bỏ cửa hàng nhà cô, không có chỗ nào bán.

Nói thật, Điền Kiên Trung rất bội phục Kiều Hoa.

Vốn dĩ thời điểm cô mới gả qua đây, cậu ta đối với Kiều Hoa có chút thành kiến. Cảm thấy một người quả phụ mang theo con nhỏ căn bản không xứng với Từ Sơn Tùng.

Không nghĩ tới, Kiều Hoa rất tốt, không chỉ giỏi giang, tháo vát mà cô còn hiền huệ. Một nhà ba người bọn họ mỗi ngày đều trôi qua rất vui vẻ. Không có cảnh gà bay chó sủa như cậu ta tưởng tượng.

Ngược lại, ba từ con hiếu, mẹ hiền con thảo,.... “Nhà cô cũng bán?” Chớp chớp mắt, thu hồi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Điền Kiên Trung làm bộ như không biết sự tình cào cào mặt, “Cô không nói sớm, biết sớm thì tôi đã qua nhà cô mua rồi.”

Thím Điền tức giận, bà ta đang ở trong bếp nấu ăn phải ngó đầu ra ngoài, “Cửa hàng nhà mấy người mở ở phố Bạch Vân, cách chỗ này xa như vậy, muốn đi mua quần áo phải đi một vòng lớn!”

Kiều Hoa cười cười, “Không cần mọi người phải chạy một vòng, chỉ cần nói với cháu và Sơn Tùng một tiếng là được, nhà cháu miễn phí giao hàng.”

“Kia, thật tốt, không cần phải ra cửa.” Điền Kiên Trung cười ha hả.

Thím Điền không vui chút nào, trong lòng thầm chửi: Tốt cái rắm! Hai vợ chồng chỉ biết hố tiền người ta!

Bà ta hoàn toàn quên mất trước đây Kiều Hoa giúp bà ta kiếm thêm thu nhập như thế nào.

Hàn huyên một lát, Kiều Hoa đi vào nhà tìm chú Điền, “Chú, lần trước cháu đưa bản vẽ qua chú đã làm xong chưa ạ?”

Mấy ngày hôm trước, cô bớt chút thời gian vẽ ra mô hình người mẫu, loại manocanh nửa thân trên. Có manocanh này thì sau này thiết kế đồ càng dễ.

Điền Vĩnh Khuê vừa mới lấy tẩu thuốc ra chuẩn bị hút, vội vàng giương mắt nhìn Kiều Hoa, tươi cười hòa ái, “Kiều Hoa tới hả, ngồi đi cháu.”

“Dạ không cần đâu, cháu tới hỏi một chút thôi.”

Điền Vĩnh Khuê chậm rì rì hít một hơi, nói: “Đồ cháu muốn phải hai ngày nữa mới xong, cháu chờ thêm chút nữa, chú làm xong sẽ nói Kiến Trung mang qua cho cháu.”

“Dạ được ạ, chú vất vả rồi.”

Chạng vạng, bỗng nhiên Điền Kiên Trung bỗng tới cửa nhà họ Từ, bộ dạng cậu ta lén lén lút lút hệt ăn trộm.

Lúc này, Từ Sơn Tùng dẫn Kiều Minh đi phòng tắm công cộng tắm rửa, Kiều Hoa đang dọn nhà, đem mấy miếng vải vụng trong nhà quét dọn sạch sẽ.

Thấy cậu ta, biểu cảm kinh ngạc, “Sao cậu lại qua đây?”

Thấy Điền Kiên Trung, phản ứng đầu tiên của Kiều Hoa là nghĩ cậu ta mang manocanh qua. Kết quả là, hai tay cậu ta trống trợn, bộ dạng rón ra rón rén không giống đưa đồ chút nào.

Chậm rì rì đi tới, tiến vào nhà thì lại xấu hổ, bộ dạng bất an, “Cửa hàng nhà cô…Cửa hàng….Có hay không…..khụ khụ, cái kia, có bán áo khoác tây không a?”

Phốc ~

Bộ dạng lắp ba lắp bắp của cậu ta làm cho Kiều Hoa thiếu chút nữa nghĩ là Điền Kiên Trung muốn mua quần lót chứ không phải áo khoác!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play