Bày bán ở phố Bạch Vân ngoại trừ việc bật tiện do phải dọn hàng thì không có gì phải áp lực cả.
Không cần lo lắng đội tuần tra sẽ bất ngờ ập đến, cũng không cần phải lo ngày đây mai đó, lượng khách cũng tăng lên ổn định.
Có đôi khi cuối tuần, có người sẽ dạo một vòng quanh chợ Bạch Vân. Chủ nhật là thời điểm có nhiều khách nhất, chính vì vậy mà Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân đều có mặt tại cửa hàng.
Ngày bình thường ít khách hơn thì hai người sẽ thay phiên nhau bán. Hôm nay là Từ Sơn Tùng thì ngày mai sẽ là Lý Hồng Quân. Người không tới bán cũng không rảnh rỗi mà phải đi tới các xưởng để xem có gì nhập về bán, nếu may mắn tìm được thương gia thì sau này không phải tốn công tốn sức đi tới đặc khu lấy hàng, như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hai bao “rác” đã bị Kiều Hoa loại đi một phần tư, nhưng chung quy thì cũng không có cách nào hồi vốn được.
Cơ hồ bên trong đều có những lỗi nhỏ, cô tự mình sửa lại, hay sửa thành thiết kế mới, nhưng giá bán cũng không cao.
Áo khoác mùa hè trên cơ bản đều có giá năm đến tám đồng, quần dài thì sáu đến mười đồng, đầm thì cao hơn một chút tầm bảy đến mười hai đồng,....
May mắn là Kiều Hoa có khả năng thiết kế, hai nam nhân lại có khả năng ăn nói, trộm vía là bán khá chạy.
Việc khó khăn duy nhất là sửa quần áo tốn rất nhiều công sức, đôi khi cô bỏ ra cả ngày trời ngồi nghĩ phải sửa như thế nào nhưng vẫn không có ý tưởng gì, cũng không biết nên sửa như thế nào.
Tất cả những việc này Từ Sơn Tùng đều chú ý đến. Không biết từ anh từ chỗ nào nghe được mật ong rất bổ, không nói nhiều lời anh liền mua một bình lớn về nhà.
Một bình mật ong chúa hết hai mươi ba đồng! Rất mắc nhưng Từ Sơn Tùng lại nói để cho cô bổ não, Kiều Hoa nghe vậy thì không biết nên khóc hay nên cười.
“Sao ăn nhiều đường có thể bổ não được, hại não mới đúng!” Cái tên ngốc này!
Kiều Minh khó hiểu, cậu nhóc nhìn bình sữa ong chúa chảy nước miếng, “Mẹ ơi, đường ăn ngon mà, vì sao lại hại não nha?”
“Đường ăn ngon nhưng mà ăn nhiều thì không tốt cho cơ thể nha.” Kiều Hoa điểm điểm mũi con trai, “Lần trước mẹ đã nói cho con nghe tác hại của đường, con có nhớ không? Nếu ăn nhiều đường không chỉ dẫn đến bệnh béo phì, còn gì nữa nào?” “ Ân…. Sâu răng! Con sâu sẽ làm tổ trong răng, ăn răng của con! Sau đó răng bị rơi hết, hàm răng trống trơn!”
“Đúng rồi, chính là như vậy!”
Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ cười cười, xoa đầu con trai, “Vậy là ba mua sai rồi sao?”
Có tâm làm chuyện tốt nhưng kết quả thì ngược lại, trong lòng có chút tự trách.
“Cũng không sai, mình có thể làm mật ong cánh gà, còn có thể pha nước uống, nước chanh mật ong cũng không tồi.” Chua chua ngọt ngọt, nếu có tủ lạnh để vào thì đây chính là bảo bối mùa hè!
“Vậy có thể bổ não không?” Đây mới là điều Từ Sơn Tùng quan tâm.
Kiều Hoa chớp mắt, chỉ vào mình, “Không thể, nhưng nó có thể làm cho em vui vẻ a!”
Chồng nhà mình có chút khờ, có chút thiếu “thẩm mỹ”, nhưng lại có tâm ý tốt. Biết Từ Sơn Tùng quan tâm đến mình, Kiều Hoa còn vui vẻ hơn cả việc nhận được quà.
Nhìn vợ nhỏ nghịch ngợm nhà mình, lòng Từ Sơn Tùng hóa thành vũng nước.
Gánh nặng tâm lý cũng giảm bớt một phần, “Vui vẻ là được, kia, cũng coi như là phát huy tác dụng.”
Vì thế, dưới tình huống Kiều Hoa không hay không biết thì Từ Sơn Tùng lại chạy đến bách hóa mua về 2 cân chanh! Mười tám trái chanh!
Được lắm, chanh cắt lát, hai miếng là có thể pha ra một ly nước chanh ngon rồi.
Trong nhà có ba người, cho dù sức ăn có mạnh đến đâu thì cũng không thể uống hết. Kiều Minh một ngày nhiều lắm uống được một ly nước chanh lớn, còn vợ chồng bọn họ thì uống được hai ly. Tính ra một ngày cả nhà bọn họ uống chưa được bao nhiêu chanh.
Hai cân chanh này, bọn họ phải uống đến ngày tháng năm nào mới hết a!
Kiều Hoa bất đắc dĩ đỡ trán: Đối với người chồng ngây thơ nhà mình, cô có một linh cảm rất mình liệt rằng sau này anh sẽ làm ra nhiều chuyện “táo bạo” hơn như vậy nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT