Bên này, trong đại tạp viện, Kiều Hoa đang phát sầu vì hai bao “rác” trong nhà,
Cũng vì đóng đồ này mà cô đã đau đầu mấy ngày nay, cuối cùng thì cũng không nỡ vứt hết. Trong đống quần áo này, còn có hàng thứ phẩm, quần áo còn bám mùi, mở một kiện quần áo ra xem, cư nhiên bên trong còn có hàng secondhand! Quả thực là có dấu vết sử dụng!
Ghét bỏ mà nôn hai trận, cô đi rửa tay sạch sẽ, sau đó lại đi ra tiệm mua một đôi bao tay cao su.
Trở về tiếp tục lựa quần áo, trong mười kiện hàng có hai kiện cũng không tồi.
Cô đem đóng quần áo thoạt nhìn giống đồ secondhand ném hết đi, ai biết được bên trong có virus gì hay không.
Dư lại một đóng thứ phẩm, cô lại lựa thêm một lần nữa.
Đúng thật là biết hố hàng nhau mà!!!
Aizzz, thời buổi này kiếm tiền không dễ dàng gì, đúng thật là không dễ. Ngàn dặm xa xôi chạy đi lấy hàng, kết quả thu về một đống quần áo bỏ đi.
“Em đang phân quần áo ra à?” Hôm nay đến phiên Từ Sơn Tùng giặt đồ. Sau khi làm xong, anh đi vào nhà thấy vợ mình ngồi trước đóng “rác” liền cảm thấy đau đầu không thôi.
“ Ân.” Kiều Hoa chỉ tay vào đóng đồ mình chọn ra được, “Này vẫn có thể bán, để em sửa một chút, cái áo thì cắt tay áo đi, chỗ cổ áo này thì sửa lại là được, cái quần này hơi rộng, kiểu dáng cũng không đẹp….Em sửa lại một chú, xem thử cái nào bán được thì bán, đỡ được đồng nào hay đồng đó.”
Lại chỉ vào đóng quần áo bên cạnh, “Đóng này em kiểm tra rồi, không thành vấn đề, anh có thể đem ra tiệm bán.”
“Vất vả cho em rồi.” Từ Sơn Tùng đi lên, xoa xoa bóp bóp bả vai cho cô.
Cả ngày ngồi trước máy may sao có thể không mệt. Từ Sơn Tùng dự định chờ ngày nào thời tiết khoảng hai bốn hay hai lăm độ anh sẽ dẫn cô ra ngoài một chuyến, coi như là nghỉ ngơi, cũng là để bảo vệ sức khỏe.
“Nay thì có gì là vất vả.”
Kỳ thực không có vất vả hay không, mà quan trọng nhất là chồng bạn cảm thấy bạn vất vả, cũng không xem những gì bạn đã hy sinh là điều đương nhiên. Có thể hiểu được những vất vả của bạn thì hết thảy mọi hy sinh đều là đáng giá.
“Đúng rồi, gần đây váy thêu bán thế nào? Bán tốt thì nói em làm thêm một đợt mới.” “Trước đó đã làm mười váy cái váy rồi, vẫn còn đủ bán, đừng tích hàng tồn kho.” Hiện tại vải dệt đều là anh mua từ chợ đen hoặc là dùng tiền đổi bố phiếu rồi đến bách hóa mua, phí tổn rất cao, cũng không thể đầu tư toàn bộ tiền vào đó được.
“Được, em biết rồi. Vậy anh cần làm gì thì làm đi. Hôm nay trời còn chưa lạnh lắm em định làm thêm một ít đồ ấm.”
“Được.”
Một buổi chiều liền sửa được ba cái áo và một cái váy.
Không phải cổ áo quá rộng không che được n.g.ự.c thì cũng phải sửa hai vai không cân đối, có áo thì độ dài tay áo không bằng nhau,....Còn cái váy thì Kiều Hoa bóp eo lại, sửa đường xếp ly, may thêm một tầng váy nữa cho sống động, thoạt nhìn rất có cảm giác phiêu dật.
Làm xong, Kiều Hoa thấy cũng không tệ lắm.
Vỗ vỗ eo, nghỉ ngơi một chút rồi làm tiếp tục.
Ngoài sân, mặt trời đang dần ngả về tây, khói bếp bắt đầu lan tỏa trên không trung…..Thím Điền lại bắt đầu dạy dỗ con trai.
‘Con cứ cả ngày giặt giặt giũ giũ, giặt bên ngoài không giặt bên trong thì sạch kiểu gì? Chú ý một chút đi! Giặt cho sạch vào!”
“Sách, mẹ nói nhiều quá đi, áo là con giặt cũng không phải mẹ giặt, mẹ lải nhải cái gì?” Điền Kiên Trung không kiên nhẫn cãi lại, cố ý giặt đồ lớn tiếng hơn.
Thím Điền gõ đầu cậu ta một cái, “Hắc! Nói con hai câu mà kêu là lải nhải. Mẹ thích đấy thì sao, mẹ mới là mẹ nên mẹ có quyền nói!”
Điền Kiên Trung: “........”
Được, cậu ta cãi không lại.
Gần đây, Điền Kiên Trung mới mua thêm một cái áo sơ mi trắng bằng sợi tổng hợp. Năm trước cậu ta cũng đã mua một cái, có lẽ do lâu rồi không bận, hoặc lấy từ đáy tủ ra nên đã bị ố vàng hết rồi.
Chính thế, sau khi có lương, cậu ta liền đi mua một chiếc áo sơ mi mới. Đối với việc này, thím Điền tỏ vẻ khinh bỉ hai trăm phần trăm công lực!
Thì cũng chỉ là bị ố thôi, có phải là rách đến nổi không bận được đâu mà không chịu bận?
Lại đi mua một chiếc áo mới, một ái tận mười lăm đồng đó! Ai da, đúng là phá gia chi tử mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT