Nghe thấy tiếng của Hạ Khang An, Hạ Nguyên Đán lập tức xông tới: "Trả thằng bé lại cho tôi!"
Dạ Lăng Hàn cùng Vân Tử Thu là bạn từ nhỏ, năm đó cậu cùng Vân Tử Thu yêu nhau đã gặp qua Dạ Lăng Hàn.
Lần này Dạ Lăng Hàn lại đây, chẳng lẽ là đến cướp thằng bé?
Trong đầu Hạ Nguyên Đán rối loạn, cậu tiến lên muốn bế Hạ Khang An ra, liền bị đám bảo tiêu của Dạ Lăng Hàn đẩy ngã.
"Nguyên Đán!" Kỷ Nhiên khóe mắt muốn nứt ra, một quyền nện lên mặt của bảo tiêu.
Không phải trong thời kì phát tình, Kỷ Nhiên vẫn là Alpha sức lực cường hãn, đánh người trước nay đều không chần chừ.
Sau khi đấm tên bảo tiêu kia xong, cậu chạy qua nâng Hạ Nguyên Đán dậy.
"Dạ Lăng Hàn, anh mau thả Khang An xuống! Chuyện của tôi với anh không cần liên luỵ đến người khác."
Ánh mắt Dạ Lăng Hàn dừng ở cánh tay Kỷ Nhiên đang đỡ Hạ Nguyên Đán, hắn cười lạnh: "Là Omega! Nhiên Nhiên, nhân duyên của em tốt thật đấy! Một thằng Alpha, một thằng Beta, giờ lại thêm một Omega, tôi lại không biết em hấp dẫn người khác như vậy đấy!"
Chữ cuối cùng hắn nói ra, đã mang theo băng lạnh.
Không khí xung quanh đều bị lời nói của Dạ Lăng Hàn làm cho khẩn trương.
"Tôi với Nguyên Đán chỉ là bạn bè."
Kỷ Nhiên buông tay khỏi Hạ Nguyên Đán, nhìn về phía Dạ Lăng Hàn: "Anh không cần động đến họ."
"Nhiên Nhiên, em đang cầu xin tôi?"
Dạ Lăng Hàn hàm dưới nhẹ hất lên, lộ ra cao ngạo không ai bì được.
Trong sân chật kín bảo tiêu, một đám như hổ rình mồi nhìn bọn họ.
Kỷ Nhiên biết rõ, Dạ Lăng Hàn có thế tìm đến đây, nhất định đã chuẩn bị kĩ càng.
Cậu căn bản trốn không thoát!
Không muốn liên luỵ đến Hạ Nguyên Đán và Hạ Khang An, Kỷ Nhiên cúi đâu: "Tôi cầu xin anh!"
"A Nhiên! Đừng cầu xin anh ta!"
Không quen nhìn cách làm việc của cái đám nhà giàu ở thủ đô, đặc biệt là Dạ Lăng Hàn với Vân Tử Thu, hai tên này đều không ra gì.
Cậu chỉ vào Dạ Lăng Hàn mắng lớn: "Anh đã đính hôn cùng Cam Duệ, đừng có quấn lấy Kỷ Nhiên nữa. Loại người như anh có tư cách gì đòi ở bên Kỷ Nhiên? Anh cho rằng những việc khốn nạn mà anh làm ra là không ai biết? Dạ Lăng Hàn, anh đúng là thằng khốn, sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận về những việc anh đã làm!"
Dạ Lăng Hàn có thể để Kỷ Nhiên mắng hắn, không có nghĩa là kẻ nào cũng có thể đến mắng hắn vài câu.
Mắt hắn tức thì kết ra băng, biểu tình lạnh lẽo đến cực điểm khiến người ta sợ hãi.
Kỷ Nhiên biết, hắn đang rất tức giận.
Cậu lập tức kéo Hạ Nguyên Đán ra phía sau, che chắn cho cậu.
Hành động này hoàn toàn chọc giận Dạ Lăng Hàn, hắn đưa mắt ra lệnh bảo tiêu vây lấy Kỷ Nhiên và Hạ Nguyên Đán.
Ở đây làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, 8 giờ tối mọi người đã xong hết việc, bây giờ đã chẳng còn ai đi lại nữa.
Nhà nhà lên đèn, màn đêm đã che phủ từng nhà, thôn nhỏ dần lâm vào yên tĩnh.
Dạ Lăng Hàn ngồi trên ghế đá, Kỷ Nhiên ngồi trên bàn đá ngay bên cạnh hắn.
Tay, chân của Kỷ Nhiên đều bị trói chặt, trên cổ còn đeo một cái vòng cổ.
Vòng cổ được móc một cái xích nhỏ, được Dạ Lăng Hàn cầm chặt trong tay.
Dùng sức kéo căng xích một cái, cổ đột nhiên bị kéo, Kỷ Nhiên liền đổ về phía người của Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn nắm cằm cậu, khẽ miết một cái: "Nhiên Nhiên, như vậy có thích không? Em thích chạy trốn như vậy, làm như này liền không thể chạy nữa rồi!"
Bàn tay Dạ Lăng Hàn rất lớn, nhìn như đang chạm nhẹ, lực độ lại rất mạnh, như muốn bóp nát xương cốt của Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên đau đớn nhíu mày, nhưng đáy mắt vẫn quật cường.
Nhìn bạn tốt bị đối đãi như thú cưng, Hạ Nguyên Đán nắm tay phát ra tiếng xương khớp: "Dạ Lăng Hàn, anh đúng là cầm thú còn không bằng."
"Nguyên Đán, cậu đừng nói nữa!"
Kỷ Nhiên dùng ánh mắt nhắc nhở Hạ Nguyên Đán đừng chọc giận Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn bây giờ quả thật rất giống một tên biến thái.
"Đau lòng cho cậu ta sao?" Dạ Lăng Hàn ghét nhất việc Kỷ Nhiên quan tâm người khác.
Kỷ Nhiên là của hắn, chỉ có thể quan tâm hắn.
"Kỷ Nhiên, em để ý cậu ta? Alpha cùng với Omega ở chung với nhau lâu như vậy, không xảy ra chuyện gì?"
Lòng đố kị của Dạ Lăng Hàn lập tức bùng lên, hắn nhìn chằm chằm vào mặt của Hạ Nguyên Đán.
Thấy cậu lớn lên cũng không tệ lắm, đặc biệt là cặp mắt sáng kia.
Dạ Lăng Hàn cong môi, cười lạnh ra tiếng: "Không có ai dám tranh người với tôi."
Nhìn đám bảo tiêu cao to xung quanh, hắn hất hàm, nhìn về phía Hạ Nguyên Đán.
"Người này thưởng cho mấy cậu, tuỳ ý chơi đi!"
"Dạ Lăng Hàn!" Kỷ Nhiên rống giận ra tiếng, cậu nâng tay đấm hắn, nhưng tay bị trói vướng víu làm cậu ngã lên bàn đá.
Dạ Lăng Hàn nắm chặt xích sắt trong tay, gai nhọn trên vòng cổ đâm vào cổ của Kỷ Nhiên, thuốc tê đi vào trong máu, cậu lập tức nhũn tay chân.
Alpha thì làm sao? Vẫn bị Dạ Lăng Hàn trói buộc đấy thôi.
Ngay lập tức Hạ Nguyên Đán bị bảo tiêu vây quanh, bảo tiêu đều là Alpha, bản tính chính là muốn chiếm đoạt Omega.
Ở trong mắt bọn họ, Hạ Nguyên Đán chính là con mồi béo bở đi lạc vào ổ sói.
Một đám người mắt sáng lên, giống như chó sói lao đến.
Bị khí tức Alpha trên người bọn họ doạ sợ, Hạ Nguyên Đán sợ đến run rẩy.
"Không cho mấy người thương tổn thương chú nhỏ!!!."
Hạ Khang An vọt tới trước người Hạ Nguyên Đán, vươn đôi tay nhỏ xíu che chắn cho cậu.
(Đối lời nho nhỏ:v Không biết mai này anh được tẩy trắng như nào, nhưng hiện tại có trẻ con ở đây anh lại làm ra cái việc này, tôi xin hộ anh một chân xuống địa ngục nhé.)
Bé giống như con thú nhỏ tức giận, nhặt quả bóng cao su lên ném về phía bảo tiêu: "Mấy chú mau cút đi!"
Bóng cao su nện trên bờ ngực cứng ngắc của bảo tiêu, văng ra—-
Ở trước mặt bảo tiêu, Hạ Khang An
như một con kiến nhỏ, một chân có thể dẫm bẹp.
Bảo tiêu xách quần áo của Hạ Khang An lên, chuẩn bị ném bé sang một bên.
Hạ Nguyên Đán nhào qua, tay đấm chân đã vào người tên bảo tiêu kia.
Nhưng thân là Omega thể lực yếu ớt, nắm đấm đấm vào chẳng khác gì gãi ngứa.
Gâu! Gâu!
Tiếng chó sủa vang lên, Khoai Tây xông về phía bảo tiêu cắn.
Nó cắn lên cánh tay của bảo tiêu, nhưng bị bảo tiêu đá văng ra.
Ngaooo——
Khoai Tây ngã trên mặt đất, như thế nào cũng không bò dậy nổi.
"Khoai Tây!" Mắt của Hạ Khang An ngập nước mắt, giãy giụa muốn thoát ra nhưng bị bảo tiêu nắm sau gáy, tránh không thoát được.
"Một lũ khốn này!" Hạ Nguyên Đán nhào qua đánh tiếp, lần này bị bảo tiêu gắt gao giữ chặt.
Cậu bị đè trên mặt đất, một đám bảo tiêu vây quanh cậu, mắt đều lộ ra hưng phấn.
Nhìn một màn này, Kỷ Nhiên tức điên lên, cậu nhìn về phía Dạ Lăng Hàn, trong ánh mắt ngập tràn hận ý thấu xương: "Tôi và cậu ấy không có quan hệ gì cả. Anh buông tha cho bọn họ đi!"
Dạ Lăng Hàn rũ mắt, nhìn Kỷ Nhiên.
Trong sân ánh đèn không rõ, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt, nhưng phẫn nộ trên mặt Kỷ Nhiên lại được soi đến rõ ràng.
Sống lưng thẳng tắp, rõ ràng rất chật vật, nhưng thà bị gãy chứ nhất quyết không uốn mình.
Dạ Lăng Hàn muốn bẻ gãy quật cường này Kỷ Nhiên, bản năng Alpha muốn chinh phục con mồi khó nhằn.
Hắn muốn Kỷ Nhiên nằm rệp dưới chân hắn, cúi đầu chịu thua.
Nhưng mà, Kỷ Nhiên vẫn luôn phản kháng hắn thậm chí muốn thoát khỏi khống chế của hắn.
Cái này làm cho Dạ Lăng Hàn thật sự rất khó chịu!
"Đây là thái độ cầu xin của em?"
Dạ Lăng Hàn vân vê xích sắt trong tay, như là muốn nhắc nhở cậu, hiện tại quyền lên tiếng đang trong tay hắn.
Kỷ Nhiên không tư cách bàn điều kiện với hắn!
Không có mệnh lệnh của Dạ Lăng Hàn, đám Alpha bảo tiêu kia đã bắt đầu xé rách quần áo của Hạ Nguyên Đán.
"Cút ngay!"
"Đừng chạm vào tôi!"
"Một đám hỗn đản, cút hết ra!"
"Người xấu! Không cho chạm vào chú nhỏ!"
"Đồ xấu xa! Đánh chết mấy người!"
Âm thanh nức nở của Hạ Nguyên Đán cùng Hạ Khang An thay phiên chạy vào tai của Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên nắm tay siết đến run rẩy, móng tay đâm sâu vào da thịt nhưng cậu vẫn chưa phát hiện.
Hận ý thật sự muốn vỡ tung lồng ngực cậu, đôi mắt đỏ ngầu trừng lớn, giây tiếp theo, cậu cong gối quỳ trên mặt đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT