Hạ Khang An tuy rằng lớn lên ở nông thôn, nhưng không bị hoàn cảnh ở đây ảnh hưởng đến.
Làn da của nhóc trắng sứ, ngũ quan xinh xắn, lớn lên phấn điêu ngọc trác trông cực kì đáng yêu.
(Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn. Chỉ em bé, cũng có thế dùng cho người lớn.)
Đặc biệt là đôi mắt đen láy, giống y hệt đôi mắt của Hạ Nguyên Đán, đơn thuần trong trẻo, rất mê người.
Đứa bé này giống Hạ Nguyên Đán, mới đầu Kỷ Nhiên còn tưởng rằng Hạ Khang An là con của Hạ Nguyên Đán cơ, sau hỏi mới biết, Hạ Nguyên Đán có anh trai hơn một tuổi, dung mạo khá giống nhau.
Hạ Khang An là con của anh trai Hạ Nguyên Đán, mới sinh ra anh trai Hạ Nguyên Đán đã qua đời, mẹ bé để bé lại rồi rời thôn để đi bước nữa.
Không ai nuôi Hạ Khang An, Hạ Nguyên Đán liền nhận nuôi đứa cháu đáng thương này, một lần nuôi đã được ba năm rưỡi.
Nhưng qua mấy ngày quan sát, Kỷ Nhiên phát hiện trên người Hạ Khang An còn có bóng dáng người khác.
Hơn nữa còn đem đến một cảm giác rất quen thuộc, như thể đã từng gặp qua người kia rồi.
Hôm nay thấy Hạ Khang An cười, cậu chợt nhớ tới Vân Tử Thu.
Hạ Khang An giống Vân Tử Thu đến ba phần, còn lại thì rất giống Hạ Nguyên Đán, khiến cậu nhất thời không nhớ ra ai.
Phát hiện điểm này, ánh mắt Kỷ Nhiên nhìn Hạ Khang An trở nên phức tạp.
Chẳng lẽ anh trai Hạ Nguyên Đán cùng Vân Tử Thu từng quen biết nhau?
Nhưng Hạ Nguyên Đán nói, Khang An là do anh trai cùng chị dâu sinh, theo lý thuyết sẽ không có khả năng này.
Nhất định là cậu nghĩ quá nhiều!
Người giống người trên đời có rất nhiều, này chẳng qua là trùng hợp giống người cậu quen thôi.
Áp xuống nghi hoặc, Kỷ Nhiên lấy lại tinh thần, thấy Hạ Khang An đã không còn dính vào Hạ Nguyên Đán mà đang cùng chơi đùa với lông vàng.
"Khoai Tây, nhặt bóng lại đây!"
Hạ Khang An ra lệnh cho Khoai Tây, bắt nó đi nhặt bóng.
Nhìn bóng hình nhỏ trong sân kia, Kỷ Nhiên cảm thấy có con cũng không tồi.
Hạ Nguyên Đán dọn thức ăn, thấy Kỷ Nhiên nhìn Hạ Khang An không chớp mắt, đôi mắt tràn ngập hiền dịu.
"A Nhiên, sau này cậu tính sao? Tiếp tục ở bên Dạ Lăng Hàn sao?"
"Không bao giờ." Kỷ Nhiên lắc đầu, nhìn về phía xa.
Thế gian này có quá nhiều điều tốt đẹp, cần gì phải phí thời gian cho cái gọi là tình yêu.
"Nhưng Dạ Lăng Hàn sẽ buông tha cho cậu sao?"
Tuy Hạ Nguyên Đán đã lâu không sống ở thủ đô, nhưng tác phong làm việc của Dạ Lăng Hàn cậu biết rõ.
Người này cao cao tại thượng, là một đại thiếu gia bá đạo ngang ngược, không có khả năng buông tha cho Kỷ Nhiên.
Nếu có thể bỏ qua, cũng sẽ không ép Kỷ Nhiên đến hoàn cảnh như vậy.
"Chẳng qua là ham muốn chinh phục thôi, bên cạnh anh ta có giai nhân bầu bạn, tớ trốn thêm một thời gian nữa, anh ta sẽ nhanh chóng lãng quên tớ thôi."
Kỷ Nhiên nhớ đến ngày hôm đó phát tình, Cam Duệ giúp cậu trốn đi, người này được luôn được khen là tốt bụng, hẳn là cũng không muốn cậu trở lại bên cạnh Dạ Lăng Hàn.
Tốt nhất là như vậy đi, đời này cậu không nghĩ sẽ quay lại với hắn.
Thời gian từng ngày trôi qua, thủ đô bên kia đã không còn tin tức.
Xem ra Dạ Lăng Hàn đã mất hứng thú với cậu rồi.
Từng ngày căng thẳng của Kỷ Nhiên cuối cùng cũng được thả lỏng.
Cuộc sống trong thôn thật nhàn nhã thanh tịnh, không phải đi hái trà rồi lại xao trà, thì chính là ngồi trong sân uống trà nói chuyện phiếm.
Kỷ Nhiên sờ vòng eo có chút đầy đặn, cảm thấy bản thân béo lên rồi.
"A Nhiên, ăn cơm!"
Hạ Nguyên Đán bưng hai bát cơm, đặt ở trên bàn trong sân.
Thịt gà cùng nhiều món canh hầm, đều là những món gia đình, nhưng qua tay của Hạ Nguyên Đán, so với khách sạn năm sao cũng ngon không kém.
Kỷ Nhiên theo mùi hương đi đến, cười cười với cậu: "Lại phiền cậu nấu cơm cho tớ ăn."
"Chúng ta là bạn học, cậu đừng có khách sáo với tớ."
Hạ Nguyên Đán cười rộ lên, để lộ răng nanh trông cực đáng yêu.
Lúc Kỷ Nhiên đi rửa tay, Hạ Nguyên Đán đi gọi Hạ Khang An vào ăn cơm.
Một người một chó vui vẻ chạy vào sân, Hạ Khang An chạy đến vòi nước rửa tay, Khoai Tây ngồi xổm bên cạnh bé chờ.
Chờ Hạ Khang An rửa sạch tay xong, Khoai Tây mới đi theo bé cùng đến bàn đá trước mặt.
Lúc ăn cơm, Hạ Khang An ăn một miếng xong lại cho Khoai Tây một miếng.
"Khoai tây, mày ăn chậm một chút chứ!"
Hạ Khang An miệng ngậm bánh bao, nói chuyện không rõ.
Hai má bé phồng lên, cực kỳ giống sóc con giấu đồ ăn đầy trong miệng.
Kỷ Nhiên bất giác mỉm cười, ngón tay chọc chóp mũi của bé: "Con cũng ăn chậm một chút, kẻo nghẹn bây giờ."
Hạ Khang An cong khoé mắt cười với Kỷ Nhiên, trông cực kì đáng yêu.
Sau khi ăn cơm xong, Kỷ Nhiên cùng Hạ Nguyên Đán dọn rửa chén đũa, Hạ Khang An cùng Khoai Tây chơi trong sân.