Đôi mắt Kỷ Nhiên mở lớn, con người lại lạnh đến âm trầm.
Đôi môi run rẩy, cuối cùng ngậm miệng.
Mắng chửi một câu cậu cũng chưa nói, nuốt toàn bộ vào.
Dạ Lăng Hàn muốn nhục nhã cậu, Kỷ Nhiên rất rõ.
Mà cậu ngoại trừ nhẫn nhịn cũng không còn cách nào khác.
Hiện tại cậu còn không đủ sức để mà chống lại Dạ Lăng Hàn.
Kỷ Nhiên quỳ lê qua đi, ngón tay đưa đến bên eo Dạ Lăng Hàn, cậu ngẩng đầu lên: "Anh muốn tôi làm như nào?"
Không phải muốn nhục nhã tôi sao?
Vậy thì nhục nhã đi!
Một ngày nào đó, tôi sẽ đem ngày hôm nay trả lại hết cho anh!
Dạ Lăng Hàn nhìn lên mặt của Kỷ Nhiên, đã lâu lắm rồi mới được cậu lấy lòng, máu nóng hưng phấn đang ngùn ngụt dâng lên.
Hắn rất thích Kỷ Nhiên như vậy.
Dạ Lăng Hàn đưa tay, gãi nhẹ cằm Kỷ Nhiên: "Trước kia em phục vụ tôi như nào, bây giờ liền làm như vậy đi."
Ngày trước lấy lòng là đôi bên thân mật phục vụ nhau, hiện tại lấy lòng, chẳng qua là do ham muốn quấy phá thôi.
Trước kia Kỷ Nhiên còn tin tưởng Dạ Lăng Hàn thực sự yêu cậu, giờ thì không bao giờ.
Cậu máy móc mà đến gần hắn, bàn tay vươn đến cởi dây lưng của Dạ Lăng Hàn.
Khoá quần được kéo ra, Kỷ Nhiên cúi đầu xuống——
Hô hấp của Dạ Lăng Hàn rối loạn, cứng đờ cảm nhận khoang miệng ấm nóng kia.
Thời điểm hai người còn đang trong giai đoạn yêu đương mãnh liệt kia, Kỷ Nhiên không thích khẩu giao cho hắn.
Hôm nay trực tiếp làm, máu trong người hắn đều sôi sùng sục.
"Có phải nếu tôi làm như vậy, anh sẽ bỏ qua cho Nguyên Đán phải không?" Kỷ Nhiên đột nhiên dừng lại, làm Dạ Lăng Hàn bất mãn không thôi, hắn dùng sức giữ lấy đầu cậu, đẩy dương v*t vào, đồng thời ra lệnh cho bảo tiêu: "Dẫn bọn họ ra ngoài."
Bảo tiêu dừng lại, đưa Hạ Nguyên Đán và Hạ Khang An ra khỏi sân.
Cổng sắt đóng rầm lại, Dạ Lăng Hàn lập tức mở ra phong ấn con thú đang phát dục trong lòng mình.
Hắn kéo Kỷ Nhiên đứng dậy, đè cậu lên trên bàn, mạnh mẽ xâm chiếm cậu.
Không biết qua bao lâu, trong viện mới khôi phục lại yên tĩnh.
Một trận gió thổi đến, cuốn bay hết hơi thở ái muội tràn ngập trong không khí.
Dạ Lăng Hàn bế Kỷ Nhiên đã bị hắn làm đến hôn mê lên, bước ra khỏi sân.
Lúc đi qua Hạ Nguyên Đán, ánh mắt hắn lạnh lẽo liếc qua, mang theo cảnh cáo.
Kỷ Nhiên bị cơn xóc nảy làm cho tỉnh lại, cậu mở mắt nhìn những dãy núi nối đuôi nhau.
Rõ ràng những ngọn núi ấy cao cũng không xa xôi, nhưng một khắc này lại xa xôi không thể với đến.
Núi cao biển rộng, mộng tưởng muốn cảm nhận thế giới tươi đẹp chung quy cũng không còn thực hiện được.
Chiếc xe Maybach màu đen dừng lại bên đường, cánh cửa không tiếng động mở ra, giống như quái thú há miệng mời cậu đi vào.
Cậu biết, cậu phải đối mặt với vận mệnh thuộc về chính mình.
Dạ Lăng Hàn đi rồi, mang Kỷ Nhiên đi theo luôn.
Thôn nhỏ lại khôi phục lại yên tĩnh nguyên bản, nhưng trong lòng của Hạ Nguyên Đán lại nóng như lửa đốt.
Ở trong sân, cậu nhận thấy Dạ Lăng Hàn thật tàn bạo, cố chấp.
Lầm Hạ Nguyên Đán nhớ tới một người khác, Vân Tử Thu.
Ký ức như cánh cửa ầm ầm mở ra, vô số hình ảnh quay cuồng trong đầu, như thuỷ triều ập đến phá tan nguỵ trang kiên cố của cậu.
"Cậu Hạ, cậu mang thai!"
"Bác sĩ, cháu không thể sinh đứa nhỏ này. Cháu muốn bỏ nó!"
"Thân thể của cậu vốn không tốt, không thể bỏ đứa bé!"
"Nhưng cháu vẫn còn đang đi học!"
"Nếu cậu khăng khăng muốn bỏ, tử cung sẽ bị thương tổn, rất có thể sẽ mất đi khả năng sinh sản."
Đối với Omega mà nói, không có khả năng sinh sản về sau rất khó tìm một nửa kia.
Không ai muốn lấy một Omega không biết sinh con.
Chín tháng sau, bé con được trộm sinh ra đời.
Vì không để ảnh hưởng đến việc học, để chuẩn bị khai sinh cho con, cậu liền lấy danh nghĩa của anh trai mà xử lí cho bé.
Những chuyện thống khổ đó đột nhiên ùa về khiến cả người Hạ Nguyên Đán phát run, đáy mắt tràn ngập sợ hãi.
Nếu Vân Tử Thu biết thân thế của Hạ Khang An, liệu hắn có đến cướp thằng bé không?
Nếu ngày đó thực sự xảy ra, cậu căn bản không có khả năng giành quyền nuôi nấng với Vân Tử Thu.
Hạ Nguyên Đán cuống quít đi xuống giường, móc trong gầm giường ra một hộp sắt, bên trong đều là tin tức ảnh chụp về Vân Tử Thu.
Nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn giữ mấy thứ này.
Không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, cậu không quên được Vân Tử Thu.
Hạ Nguyên Đán lấy bật lửa, đôi tay run rẩy vài lần mới đánh lửa ra được.
Trong chậu than, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Ngọn lửa lập tức nuốt trong đống ảnh chụp trong bồn.
Khuôn mặt của Vân Tử Thu biến mất dần trong ngọn lửa, trở thành một nhúm tàn tro.
Hạ Nguyên Đán nhắm mắt lại, che đi chua xót.
Nên kết thúc được rồi, không hẹn gặp lại.
Chờ ngọn lửa tắt hoàn toàn, Hạ Nguyên Đán bưng chậu đổ tàn tro vào thùng rác.
Cậu đi vào trong sân, mang theo thuốc đến chỗ Khoai Tây.
Đùi của Khoai tây bị bảo tiêu của Dạ Lăng Hàn đá cho bị thương.
Lúc đang xử lí vết thương, Hạ Nguyên Đán không chú ý đến, Hạ Khang An nhặt trong thùng rác được nửa bức ảnh.
Đó là ảnh của Vân Tử Thu, ảnh chụp bị thiêu mất một góc, nhưng mặt của Vân Tử Thu vẫn còn nguyên rõ ràng.
Hạ Khang An ngồi dưới đất, cầm ảnh chụp nhìn, lẩm bẩm nói: "Chú này đẹp trai thật a!"
Không hiểu tại sao, Hạ Khang An lại đem ảnh chụp nhét vào túi áo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT