1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186
Chính xác như lời Vân Tử Thu nói, Kỷ Nhiên chính là hoa hồng mang đầy gai nhọn, không dễ chạm vào. Dạ Lăng Hàn cho rằng, những lời cảnh cáo cùng trận làm tình đó có thể làm cậu ngoan ngoãn hơn, không nghĩ tới cậu lại bắt đầu nhịn ăn. "Không ăn thì chết đói! Chết đói xong hết mọi chuyện." Người giúp việc nơm nớp lo sợ nói: "Nhưng thưa cậu, thân thể của Kỷ thiếu hiện tại không thể để bị đói." "Em ấy nguyện ý muốn chết, tôi sao có thể ngăn? Mẹ nó thật sự muốn quậy như thế sao! Thật sự không thể ngoan ngoãn ở đó?" Dạ Lăng Hàn thật sự bị chọc điên rồi, lúc này nhìn cái gì cũng không vừa mắt, đưa tay gạt sạch mọi thứ trên bàn xuống. Chai rượu, ly rượu lăn đầy đất, phát ra tiếng xoảng xoảng. Nghe được âm thanh, người giúp việc không dám nói thêm nửa chữ. Di động bị Dạ Lăng Hàn ném lên mặt đất, trong phòng lập tức an tĩnh đến quỷ dị. Vân Tử Thu nhìn bạn tốt bực bội, âm thầm lắc đầu, hắn khoác vai Dạ Lăng Hàn nói: "Cậu ấy muốn tuyệt thực thì để cho cậu ấy tuyệt thực, chẳng qua chỉ đang muốn uy hiếp cậu thôi." Dạ Lăng Hàn quay đầu lại, tròng mắt sắc bén như lưỡi đao dừng trên mặt Vân Tử Thu. Vân Tử Thu buông tay ra, theo bản năng mà lui về sau một bước. Dạ Lăng Hàn lườm chằm chặp hắn, liếc mắt một cái rồi rời khỏi phòng. Kỷ Nhiên đúng là tuyệt thực, nhưng không phải để uy hiếp Dạ Lăng Hàn, mà là thật sự không còn ý muốn sống nữa. Người hầu đưa đồ ăn đến đều bị cậu hất đi, hai ngày nay cậu chưa ăn một hạt cơm nào. Lúc Dạ Lăng Hàn trở về, nhìn thấy Kỷ Nhiên yếu ớt nằm trên giường, khuôn mặt xám ngoét. Dạ Lăng Hàn chưa từng thấy Kỷ Nhiên như vậy, người trên giường không có một tia sức sống, đôi mắt đã không còn sự trong trẻo, hoàn toàn là tuyệt vọng. Đối diện với đôi mắt ấy, bước chân Dạ Lăng Hàn khựng lại, đứng im tại chỗ. Trái tim như đang bị một bàn tay bóp chặt, hô hấp khó khăn. Kỷ Nhiên như vậy, hắn hài lòng sao? Người giúp việc nơm nớp lo sợ đi lên trước, nhẹ giọng nói: "Dạ thiếu, Kỷ thiếu không ăn cái gì, chúng tôi cũng không còn biện pháp." "Các người đều là lũ vô dụng sao? Không biết mạnh tay hơn sao? Không ăn thì ép mở miệng đút ăn." "Đút cũng không được! Cậu ấy căn bản không muốn ăn." Dạ Lăng Hàn gầm lên: "Bác sĩ đâu? Mau đến tiêm dinh dưỡng cho em ấy!" Bác sĩ vội vàng đi đến, tiêm dịch dinh dưỡng cho Kỷ Nhiên. Nhưng một người không còn hi vọng muốn sống, dù có nỗ lực làm gì cũng chẳng thay đổi được. Sau khi tiêm dịch dinh dưỡng, sắc mặt Kỷ Nhiên vẫn không chuyển biến tốt đẹp hơn, đôi mắt trống rỗng không có điểm sáng. Nhìn thấy Kỷ Nhiên như vậy, Dạ Lăng Hàn lại bắt đầu sợ hãi. Hắn bước đến, nhấc Kỷ Nhiên ngồi dậy. Dễ dàng nhấc Kỷ Nhiên lên, lúc này Dạ Lăng Hàn mới phát hiện, Kỷ Nhiên nhẹ tới doạ người. "Mang cơm đến đây." Sắc mặt Dạ Lăng Hàn cực kì khó coi, giống như con quái thú bất cứ lúc nào cũng có thể ăn thịt người. Người giúp việc sợ run rẩy, lập tức mang thức ăn đến trước mặt Dạ Lăng Hàn. Một thìa cháo đưa đến bên miệng Kỷ Nhiên, nhưng Kỷ Nhiên không có há miệng, cháo dính một ít lên môi, còn lại rơi đầy người. Dạ Lăng Hàn thấy thế, sắc mặt càng thêm xanh mét, quát lớn ra lệnh: "Mở miệng ra! Ăn cho tôi!" Sắc mặt Kỷ Nhiên đờ đẫn, tựa như không nghe thấy lời hắn nói. Dạ Lăng Hàn thật sự sắp điên thật rồi, múc thêm một thìa cháo, mạnh mẽ đút vào trong miệng cậu. Nhưng Kỷ Nhiên không có nuốt, cháo dính đầy miệng cậu, rơi đầy lên người, còn một ít bắn lên quần áo của Dạ Lăng Hàn. Lúc này, Dạ Lăng Hàn không còn rảnh lo quần áo của hắn nữa, đáy mắt toàn là khuôn mặt tuyệt vọng của Kỷ Nhiên. Ở bên cạnh hắn khiến cậu thống khổ vậy sao? Thống khổ đến mức làm Kỷ Nhiên muốn tìm chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186