Tuy là bạn từ thuở nhỏ, biết được tính hắn nhưng Vân Tử Thu vẫn bị hắn doạ cho hết hồn.
"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Người tình nhỏ kia chọc tức cậu, cậu đừng có trút lên người tôi!"
Vân Tử Thu vỗ vai Dạ Lăng Hàn: "Tội gì mà phải như vậy chứ? Cậu ta không muốn ở cùng cậu, thì cậu để cho cậu ta đi, cậu không thoải mái, cậu ta cũng chẳng dễ chịu. Tra tấn lẫn nhau như vậy ai cũng khó chịu như ai thôi!"
"Không có khả năng! Tôi sẽ không chia tay với em ấy."
Dạ Lăng Hàn nghiến răng ken két, đáy lòng lại che giấu nỗi sợ hãi vô hình.
Tối hôm qua Kỷ Nhiên vô hồn, ánh mắt đờ đẫn, Dạ Lăng Hàn thấy cậu càng ngày càng rời xa hắn, càng lúc càng không thể khống chế.
"Vị hôn thê mới của cậu nghe nói là một mỹ nhân, vừa ôn nhu vừa đáng yêu, so với Kỷ Nhiên hoa hồng đầy gai nhọn chẳng tốt hơn sao? Sao cứ một hai phải thắt cổ trên một cái cây chứ?"
Vân Tử Thu sâu xa mà nói: "Kiếm vợ, vẫn là nên tìm người nghe lời một chút. Nếu cậu lấy Kỷ Nhiên, về sau một ngày cũng không thể yên ổn."
Dạ Lăng Hàn không nói chuyện, cướp lấy ly rượu rót thêm một ly, buồn bực uống.
"Chỗ bạn bè tôi khuyên thật, cùng cậu ấy chia tay đi! Thủ đô này muốn mỹ nhân kiểu gì mà không có? Alpha, Beta hay Omega đều tha hồ mà lựa chọn! Tuỳ tiện ngoắc tay sẽ có một đống người muốn bò lên giường cậu. Không cần vì một nam nhân mà biến mình trở nên như thế này. Lại nói, Kỷ Nhiên không thể sinh con, chuyện nối dõi cậu định giải quyết kiểu gì? Cưới Cam Duệ về, để cậu ta sinh con cho cậu. Còn Kỷ Nhiên như vậy, Cam Duệ có thể chịu được sao? Đến lúc đó cậu ta cũng nháo, trong hai người này, cậu nghĩ sẽ cân nhắc ai?"
Điều này là điều ai cũng có thể hiểu, chẳng cần Vân Tử Thu nói, Dạ Lăng Hàn đều đã rõ ràng.
Nhưng rõ ràng thì rõ ràng, hắn không thể vui vui vẻ vẻ mà chia tay với Kỷ Nhiên, để cậu đi hướng khác cả.
Thà để Kỷ Nhiên lạnh nhạt nhưng vẫn ở bên mình, còn hơn để cậu cười cười nói nói ngồi trên đùi người khác.
"Dù có chết, em ấy vẫn phải ở bên cạnh tôi!"
Dạ Lăng Hàn đem ly rượu nặng nề mà đặt lên bàn.
Đáy mắt kiên quyết làm Vân Tử Thu bó tay, không còn biện pháp thuyết phục, hắn nhún nhún vai, ngồi uống rượu của mình.
Thời điểm uống sắp hết chai rượu, Dạ Lăng Hàn nhận được điện thoại của biệt thự.
Âm thanh nôn nóng của người giúp việc truyền đến: "Dạ thiếu, cậu trở về nhìn một lát đi! Mấy ngày nay Kỷ thiếu chưa động vào một chút thức ăn nào cả."
Từ ngày tan rã trong bực bội đó, Dạ Lăng Hàn chưa quay lại biệt thự.
Nhìn đến gương mặt kia của Kỷ Nhiên, hắn không thể khống chế cảm xúc của chính mình.
Đêm đó, thực sự Kỷ Nhiên đã chảy rất nhiều máu.
Nhưng hắn không khống chế được.
Kỷ Nhiên càng quật cường, hắn lại càng muốn bẻ gãy cánh của cậu, cả đời giam cầm cậu bên cạnh hắn.
Không muốn lại làm ra chuyện cực đoan nên mấy ngày nay Dạ Lăng Hàn đều ngủ ở khách sạn.
Nghe thấy người giúp việc nói Kỷ Nhiên muốn tuyệt thực, hắn thực sự đau đầu, phẫn nộ rống lên: "Không ăn thì để đói chết đi! Chết đói là xong chuyện."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT