Kỷ Nhiên thật sự sống rất khổ sở rồi, cha mẹ không yêu thương gì, chỉ chăm chăm moi tiền, từ nhỏ đến lớn không nhận được một chút tình thương. Cậu cảm thấy bản thân chỉ là một sự tồn tại dư thừa.
Thời điểm gặp Dạ Lăng Hàn năm 18 tuổi, cậu cho rằng đã gặp được ánh sáng cuộc đời.
Hai năm đầu khi đồng ý ở bên Dạ Lăng Hàn, hắn ta thực sự yêu thương cậu, đem cậu đặt trong lòng bàn tay cẩn thận che chở.
Khi đó cậu cho rằng mối tình này có thể kéo dài đến khi sông cạn đá mòn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là do cậu đơn phương tình nguyện.
Về sau, Dạ Lăng Hàn đối xử với cậu càng ngày càng vô tâm, số lần hai người cãi nhau cũng ngày một tăng lên.
Tại sao lại biến thành như hiện tại, Kỷ Nhiên cũng không nhớ rõ.
Cậu chỉ biết rằng, mỗi lần hai người cãi nhau, tình cảm của bọn họ đã dần sụp đổ.
Nếu đã không yêu nữa, vậy tốt nhất không cần tổn thương lẫn nhau làm gì.
Nhưng vì cái gì mà Dạ Lăng Hàn vẫn một mực không buông tha cho cậu, một lần hai lần lấy lý do yêu cậu rồi hành hạ cậu?
Kỷ Nhiên đảo đôi mắt trống rỗng, nhìn về phía nam nhân bên cạnh, đôi môi khô khốc tái nhợt khẽ máy: "Dạ Lăng Hàn, chia tay đi!"
Dạ Lăng Hàn hoàn toàn không nghĩ tới, chờ đợi hắn là một câu như thế này.
Những lời này, vào đêm đó Kỷ Nhiên đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Mỗi lần đều đại biểu cho quyết tâm muốn rời đi của Kỷ Nhiên!
"Em có muốn cũng đừng mơ!"
Dạ Lăng Hàn nghiến răng ken két, như muốn cắn nát hàm răng. Mỗi câu chữ đều từ kẽ răng mà chui ra, lộ ra tàn nhẫn.
Hắn nắm chặt cánh tay Kỷ Nhiên, kéo nhấc cậu đến trước mặt.
"Tôi nói cho em biết, dù em có chết tôi cũng sẽ không buông tha cho em."