(Mộng điên)
*
Hai người cuối cùng ngồi lại trên bậc thềm.
Đêm đã rất sâu, rừng trúc lao xao trong bóng tối.
Cung Minh Quan nắm tay người bên cạnh, hỏi: “Tử Quy, ngươi từ nhỏ thay bổn tọa giết người, có mệt mỏi không?”
Tử Quy vừa định mở miệng trả lời, Cung Minh Quan lại lắc đầu, cười nói: “Thôi, ngươi nhất định không trả lời thật lòng. Bổn tọa không nên hỏi ngươi chuyện này.”
“Hỏi cái khác đi…” Hắn trầm ngâm một chút, chậm rãi, lại rất chắc chắn, “… Ngươi có muốn, cùng ta quy ẩn không?”
Tử Quy kinh ngạc mà nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Cung Minh Quan nhìn mình chằm chằm, nhất thời thất thố: “Tôn chủ lại đùa gì vậy…”
“Không phải đùa. Mấy năm trước không phải chính ngươi hỏi ta sao, nếu một ngày Thiên Võng Lâu không còn là thiên hạ vô địch, khi đó sẽ cùng bổn tọa quy ẩn núi rừng…”
Cung Minh Quan vẻ mặt hồi tưởng, âm giọng ấm áp nhu hòa: “Khi đó không phải ngươi nói, muốn tìm một sơn cốc yên tĩnh, có rừng trúc, có dòng sông, chờ đến mùa xuân sông băng tan tuyết sẽ có cá bơi thành đàn. Ngươi còn nói muốn kết gian nhà trúc cạnh bờ sông, cửa sổ hướng nam, vườn sau trồng thật nhiều trúc để ủ rượu…”
Cung Minh Quan càng nói, ánh mắt càng dịu dàng: “Ngươi còn nói, đến lúc đó ngươi không cần ngày đêm giết người, chỉ cần hầu hạ bổn tọa, cùng bổn tọa đánh cờ luận kiếm, ủ rượu cùng say…”
Tử Quy nheo mắt, lộ ra một ý cười nhợt nhạt: “À, lúc nhỏ chưa hiểu chuyện, hồ ngôn loạn ngữ mà thôi. Tử Quy đều đã quên rồi, sao tôn chủ còn nhớ rõ?”
Cung Minh Quan sửng sốt. Hắn không ngờ Từ Quy sẽ nói như vậy.
Rõ ràng còn bao nhiêu lời muốn nói, nhưng thời khắc này, tất thảy đều nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn bỗng nhiên có chút nóng nảy: “Ngươi… Chẳng lẽ bây giờ ngươi không muốn những chuyện đó nữa.”
Tử Quy lắc đầu nói: “Không muốn nữa. Như hiện tại là tốt rồi.”
Khi nói những lời này, trong đáy mắt y có một chút thê lương cùng rất nhiều thoải mái; mà y nhẹ nhàng cười như vậy, hết thảy phong hoa tuyết nguyệt nháy mắt đều tan biến.
Cung Minh Quan trong lòng hoảng hốt, lại tê tái một hồi, giống như thứ quan trọng nhất của mình đột nhiên bị khoét rỗng. Hắn mấp máy môi, khó nhọc gọi một tiếng: “Tử Quy…”
Tử Quy không đáp lại, y đứng dậy, đưa lưng về phía Cung Minh Quan.
Y nói: “Tôn chủ, Tử Quy phải đi rồi.”
Không biết từ lúc nào, y đã một thân đen tuyền, giáp che kín mặt, trên lưng là hộp sắt dài hai thước.
Quỷ đoạt mạng, đệ nhất sát thủ, Thiên Võng Lâu chủ Cung Tử Quy.
Thanh âm y nhẹ nhàng, chút cô đơn cuối cùng cơ hồ bị gió đêm nhấn chìm: “Tôn chủ, Tử Quy đi đây.”
Khoảnh khắc sau đó.
Gần trăm ngọn trúc dưới đình nháy mắt khô héo điêu linh.
*
*
Thứ khô héo nghiêng lệch ngã xuống đất kia là thân trúc, hay là thi thể?
Mặt đất kia trắng tinh cùng đỏ thẫm đan xen là trúc hoa, hay là tuyết máu?
Tử Quy bước về phía trước.
Phía trước tối đen, ánh trăng không cách nào soi tỏ.
Cung Minh Quan trong lòng phát hoảng, giận dữ gào thét: “Tử Quy, quay về!!”
Hắn đột nhiên duỗi tay về phía trước, bắt lấy một khoảng hư không.
*
*
Trời đất quay cuồng.
Bóng đêm đặc sệt nặng nề, khiến người ta không thở nổi.
Cung Minh Quan thống khổ ôm đầu.
Miệng lưỡi khô khốc, trước mắt thoắt trắng thoắt đen, tai ù đi, trái tim đập dồn như nổi trống, phảng phất như kẻ sắp chết.
Ý thức giãy giụa bên bờ vực hỗn loạn.
Sao lại thế này? Hắn không hiểu.
Một giọng nói lặng lẽ vang lên bên tai:
“Chẳng lẽ đã đến lúc rồi?”
Thanh âm ma quái.
Là giọng của chính Cung Minh Quan.
“Đến lúc rồi?”
Thanh âm kia dần nổi lên, vang vọng từ bốn phương tám hướng.
“Sớm như vậy?”
Ánh trăng bị mây che khuất.
Tiếng gió bỗng nhiên thê lương.
“Từ từ ——”
Bóng trúc loang lổ.
Xa xa có người thảm thiết khóc ròng.
“… Không!…”
Đêm đen, trăng sáng, rừng trúc, đình viện.
Hết thảy yên bình tốt đẹp, bỗng chốc tan thành mây khói.
Không giữ được, không giữ được nữa.