5.
“Nhược Nhược, con thà tin lời của một người không phải là ruột thịt hơn là bố mẹ con sao?” Ông buồn bã nhìn tôi.
Tôi hé miệng một chút, nhưng tôi thực sự không biết nên tin ai.
Nếu những gì bố tôi nói là sự thật thì thái độ của mẹ tôi khi nhìn chằm chằm tôi, bắt tôi uống hết ly sữa thật là khó tin.
Nhưng nếu anh trai tôi nói sự thật, vậy thì cả tôi và anh đều đang gặp nguy hiểm.
Bố định đưa tay ra xoa đầu tôi nhưng tôi lại tránh đi.
Ông buồn bã nhìn tôi: “Bố biết con sẽ khó mà chấp nhận, nhưng thật sự chúng ta không thể thả Trì Lăng. Nó giết chết anh trai con, đây chính là cái giá mà nó phải trả.”
Lúc này, tôi nhìn thấy mẹ bước ra ngoài.
Bà ấy đừng dưới lầu, đau lòng ngẩng đầu nhìn tôi.
Ánh mắt của bố mẹ làm tôi có chút xúc động.
“Bố mẹ, không phải là con không tin bố mẹ mà là con vẫn chưa thể tiếp nhận được chuyện này.” Lòng tôi nặng trĩu.
Bố mẹ mình đột nhiên trở thành tội phạm, còn người trên gác mái hóa ra lại là kẻ thù?
“Nhược Nhược, nhanh trở về ngủ đi, về sau con không cần lo việc này nữa. Bố mẹ đã mất anh trai con, bây giờ con lớn lên an toàn mới là điều quan trọng nhất.” Mẹ tôi nhẹ nhàng lên tiếng.
Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin.
Lòng tôi mềm nhũn, cho dù trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp, tôi biết rõ bố mẹ làm như vậy là sai, nhưng tôi vẫn lựa chọn trở về phòng.
Nhưng đêm đó tôi không tài nào ngủ được. Trong đầu tôi chỉ đều là ánh mắt tuyệt vọng và chân thành của anh trai.
Tôi bật dậy, quyết định tự mình tìm ra sự thật.
Có một bên đang nói dối, nên chắc chắn sẽ có chứng cứ ở trong nhà này.
Lúc này, bố mẹ đã ngủ. Tôi lặng lẽ đẩy cửa phòng bố mẹ ra.
Tôi rón ra rón rén mở cửa tủ quần áo.
Tôi vẫn còn nhớ một vài ký ức khi còn nhỏ. Bố mẹ thích đặt tất cả các tài liệu quan trọng của họ ở đây.
Quả nhiên, tôi đã tìm thấy chứng minh nhân dân ở bên trong tủ, gương mặt trên chứng minh nhân dân là gương mặt của bố mẹ tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Những gì bố mẹ nói đều là sự thật.
Ngay khi tôi chuẩn bị cất tài liệu về chỗ cũ thì thấy hai tập hồ sơ dưới đáy tủ.
Tôi cầm lên xem, tay lập tức run rẩy không ngừng.
Đây là hai tài liệu từ các bệnh viện tư nhân, cho thấy bố mẹ tôi đã phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt vào năm 1998, mà đó cũng chính là năm tôi mới 2 tuổi.
Như vậy thì quá là trùng hợp rồi.
Nhưng tại sao họ lại phẫu thuật thẩm mỹ?
Một suy nghĩ nảy sinh trong đầu tôi, trừ khi bọn họ có hai khuôn mặt khác.
Đột nhiên, có một bàn tay đặt lên vai tôi.
Tôi ngoảnh đầu lại, trong bóng tối, bố mẹ đứng đằng sau lưng tôi, vẻ mặt nhìn tôi đầy vô cảm.
6.
“Nhược Nhược, mẹ đã bảo con mau đi ngủ để sáng mai dậy đi học cơ mà? ” Ánh mắt của mẹ nhìn vào tờ báo cáo phẫu thuật thẩm mỹ.
“Đây là cái gì?” Tôi giơ bản báo cáo đó lên.
“Chẳng lẽ đều trùng hợp sao, tất cả đều vào năm con hai tuổi. Không có ảnh chụp gia đình trước đó, hai người đều phẫu thuật thẩm mỹ, hai người đang cố gắng che giấu điều gì?” Tôi kích động nói.
Bố mẹ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng với đôi tay run rẩy, lấy ra hai tệp tài liệu khác ở trong tủ áo quần.
Đây là hai tờ báo cáo về mức độ bỏng của bệnh viện.
“Chuyện này, bố mẹ cũng vẫn giấu con. Năm con hai tuổi cũng chính là năm anh con mất. Năm đó bố mẹ khiếu nại không được, chỉ nhận được một ít tiền bồi thường.”
“Trong lúc tuyệt vọng, bố mẹ đã muốn tự tử. Bố mẹ chọn một vùng vắng vẻ rồi tự tưới xăng lên người …”
“Khi đó bố mẹ đã đem con đặt sang một bên, đến khi nghe thấy tiếng khóc của con thì bố mẹ mới lấy lại bình tĩnh, dùng hết sức lao xuống dòng sông bên cạnh nên mới sống sót”.
Mẹ tôi khóc lóc “Nhược Nhược, lúc đó bố mẹ quả thực rất vô trách nhiệm, xin con tha thứ cho bố mẹ.”
Mẹ run rẩy nắm lấy tay tôi.
Tôi nhìn những nếp nhăn trên tay bà, đó là dấu vết vì mấy năm nay ngày nào bà ấy cũng phải chăm sóc tôi.
Tôi cắn môi, nước mắt cứ thế rơi không ngừng.
Bố run rẩy xắn ống quần lên, chân ông toàn là những vết sẹo.
Hóa ra bố tôi chưa bao giờ mặc quần đùi là vì lý do này.
“Ngược Nhược, con là thứ quan trọng nhất của bố mẹ, bố mẹ sẽ không đời nào làm hại con.” Bố nghẹn ngào nói.
Tôi gật đầu rồi trở về phòng tâm tư vô cùng nặng nề, cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, bố vẫn đưa tôi đến trường, nhưng tôi không đi vào, mà lén bắt taxi để về nhà.
Tôi đi thẳng lên gác xép, lấy chìa khóa mở cửa phòng.
“Trì Lăng!”
Tôi hét lên.
7.
Người đàn ông từ từ ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn tôi, giống như không hề quen biết cái tên này vậy.
“Anh là Trì Lăng, là kẻ đã giết anh trai tôi!” Tôi lạnh lùng hét lên.
Khuôn mặt của người đàn ông bày ra một biểu cảm kỳ lạ, rồi nhìn thẳng vào tôi, ý bảo tôi lại gần.
Tôi do dự một lúc nhưng vẫn đưa giấy bút cho anh ta.
Người đàn ông chậm rãi viết một dòng chữ.
“Bọn chúng lừa em như vậy à?”
“Lý Nhược Nhược, anh không phải là Trì Lăng, anh là anh trai em, tên là Lý Hoài.”
“Sự việc hồi đó là có thật, Trì Lăng cũng có tồn tại, nhưng bọn họ đã lừa dối tất cả mọi người. Trì Lăng mới thật sự là con ruột của bọn họ, mà anh chính là nạn nhân của vụ việc năm đó.”
“Năm đó, Trì Lăng dùng đá khiến anh bị thương, nhưng anh lại không chết. Lúc đánh nhau với cậu ta thì lỡ tay đẩy cậu ta xuống sông. Anh không ngờ rằng cậu ta lại không biết bơi, đến lúc có người đến cứu thì cậu ta đã chết rồi. Anh không sai, đó chỉ là hành động tự vệ chính đáng của đứa trẻ 7 tuổi.”
“Nhưng bố mẹ của Trì Lăng lại không nghĩ vậy, bọn chúng quyết tâm trả thù chúng ta. Năm đó, bọn chúng lẻn vào nhà, giết chết bố mẹ chúng ta, nhốt anh ở gác xép. Vì muốn hoàn toàn thay thế bố mẹ mà bọn chúng đã châm xăng tự đốt chính mình rồi phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Lúc em hai tuổi, bố mẹ đã dẫn chúng ta đi chụp ảnh gia đình, sau đó đã bị bọn chúng đốt sạch. Nhược Nhược, anh là anh trai em, anh là Lý Hoài.”
Những gì Lý Hoài nói ra là một sự thật hoàn toàn khác với bố mẹ, tôi lại rơi vào khiếp sợ và mông lung.
Rốt cuộc là ai đang nói dối?
8.
Nước mắt để lại dấu vết mờ trên khuôn mặt bẩn thỉu của Lý Hoài.
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin, phát ra từng tiếng nức nở.
“Em đã trưởng thành, bây giờ chúng sẽ làm mọi cách để giết chết em. Nhược Nhược, anh nghe nói bọn chúng chuẩn bị ra tay giết em.”
“Buổi tối bọn chúng sẽ đưa em ra bờ sông chơi, em không biết bơi đúng không? Còn bị sợ nước nữa.”
Dòng chữ của Lý Hoài khiến tôi nhớ lại một chuyện.
Khi tôi còn nhỏ, bố đã từng dẫn tôi đến bờ sông chơi. Kết quả là vì sự bất cẩn của ông, tôi đã phải vùng vẫy dưới nước mấy phút rồi mới được cứu.
Chẳng lẽ khi đó bố tôi cố tình làm vậy?
Ông cố tình khiến tôi mắc chứng sợ nước, vậy nên 18 năm qua tôi mới không học bơi?
Tất cả chỉ là để cái chết của tôi hôm nay trở nên hợp lý.
Móng tay tôi cắm vào da thịt, sự thật này khiến tôi ớn lạnh.
Nhưng đây chỉ là lời nói của Lý Hoài, có thể anh ta không phải là Lý Hoài mà là Trì Lăng.
Anh ta có nhân cách phản xã hội nên rất thông minh. Lỡ như anh ta cũng đang lừa tôi thì thế nào?
“Tên của bọn chúng là Trì Kiến và Lý Mộng Lan. Người ta đều sẽ quay đầu lại khi có ai đó gọi tên mình.”
Lý Hoài viết câu cuối cùng lên giấy.
Tôi hiểu ý của Lý Hoài.
Anh ta muốn tôi dùng hai cái tên này để kiểm tra bọn họ.
Đây là những mã giảm bí mật mà Shopee không muốn cho bạn biết (Bấm vào đây nha)
9.
Tôi quay về trường học chờ bố tôi đến đón.
Đến giờ tan học, tôi lên xe thì mới biết là mẹ tôi đang ở đây.
Mẹ vui vẻ nắm tay tôi: “Chúng ta ra ngoài đi chơi một chút cho khuây khỏa nhé.”
Tôi kìm nén sự sợ hãi “Đi chơi ở đâu ạ?”
“Sông Cổ Thành, lần trước con đều nói muốn đến đi dạo mà.”
Bố tôi ngồi ở ghế lái cũng mỉm cười quay đầu lại: “Chúng ta ra sông đi dạo để giải tỏa tâm trạng, bố còn mang theo flycam nè.”
Quả nhiên là đến bờ sông.
Vậy những gì Lý Hoài nói có thể đều là sự thật.
Anh ta không phải là Trì Lăng, mà là anh trai của tôi, là người ruột thịt duy nhất của tôi.
Hai người bên cạnh đã giả làm bố mẹ tôi, còn chuẩn bị giết tôi nữa.
“Bố, bố quên con sợ nước à?” Tôi chậm rãi nói.
Bố nắm chặt tay lái “Bố đương nhiên nhớ rõ, nhưng bố cũng nhớ khi còn bé con muốn đi xem sông Cổ Thành. Con yên tâm, bố mẹ sẽ bảo vệ con an toàn.”
Bố mẹ không nhận ra sự kỳ lạ của tôi, mẹ tôi thậm chí còn mở một đoạn nhạc trong xe.
Tôi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lơ đãng gọi: “Trì Kiến, Lý Mộng Lan.”
Tiếng phanh xe đột ngột vang lên.
Bố mẹ quay đầu nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ xa lạ.
Hóa ra Lý Hoài, anh trai tôi đã nói thật.
Họ không phải là bố mẹ tôi, mà là bố mẹ của Trì Lăng mới đúng.
Mẹ lại gần tôi, đôi mắt bà mở to hết cỡ.
“Nhược Nhược, con vừa nói cái gì?”
Tôi cố nặn ra một nụ cười:
“Con vừa mới đọc tiểu thuyết thì nhìn thấy hai cái tên này, con cảm thấy hay nên mới thuận miệng nói ra.”
Bố mẹ không nói gì, chiếc xe lại khởi động một lần nữa.
Nhưng tôi biết rất rõ, tôi phải ra tay trước bọn họ.
May mà tôi đã có chuẩn bị rồi mới lên xe.
Trong cặp sách của tôi có một con dao gọt hoa quả.