3.
“Mẹ đang làm gì vậy ạ?” Tôi kinh sợ.
Mẹ cười xấu hổ: “Mẹ sợ con không uống sữa đầy đủ thôi.”
Thái độ này của mẹ khiến tôi càng cảm thấy ly sữa có gì không ổn.
“Mẹ, con lớn rồi mà” Tôi bất đắc dĩ nói một câu.
“Mẹ biết rồi, con phải uống hết đó nha.” Mẹ nói rồi rời đi.
Tim tôi đập rất nhanh, ngay lập tức đổ sữa vào bồn cầu.
Đến khuya, trong khi bố mẹ tôi đang ngủ, tôi đến gác xép một lần nữa.
Tôi rón rén dùng chìa khóa mở khóa, khi anh trai nhìn thấy tôi, ánh mắt của anh lại trở nên kích động vô cùng.
Anh trai tôi đã không ăn thức ăn mà mẹ tôi vừa mang đến ngày hôm nay.
Tuy nhiên, những món ăn này đều là thức ăn thừa khi ba người chúng tôi ăn xong, bốc lên mùi hôi khó chịu.
Vừa nghĩ đến những đồ ăn thơm ngon mà mình được ăn, so với anh trai ăn những thứ này có thể nói là thức ăn cho heo, tôi liền cảm thấy xót xa.
Sao bố mẹ lại có thể đối xử với anh như thế?
Chẳng lẽ anh trai nói đều là sự thật?
“Anh trai, bố mẹ bình thường đều cho anh ăn những thứ này?” Tôi hỏi.
Anh im lặng, nhưng tôi đã biết câu trả lời.
Anh rõ ràng là người đàn ông trưởng thành nhưng cánh tay còn gầy hơn cả của tôi.
Tôi đưa bút cho anh trai, rất vội vàng muốn biết chân tướng.
Nếu bọn họ không phải là bố mẹ của tôi, bố mẹ thực sự của tôi đã đi đâu?
Anh trai ngậm lấy cây bút, khó khăn viết một hàng chữ.
“Bọn họ đã giết bố mẹ của chúng ta vào năm em 2 tuổi.”
Nhìn thấy dòng chữ ấy, tôi giật mình, không thể nào tin được.
“Khi đó anh đã tám tuổi, anh đã nhìn thấy bọn họ, nên họ nhốt anh ở đây, nói dối là anh bị điên rồi.”
“Ông ngoại đã gửi một khoản tiết kiệm lớn ở ngân hàng. Ngân hàng mỗi tháng đều cố định gửi tiền tới đây, bọn họ không thể sử dụng số tiền này, nên mới nuôi chúng ta. Chỉ khi em gặp chuyện ngoài ý muốn, bọn họ có thể đến ngân hàng và rút số tiền này”
“Đừng ăn hay uống bất cứ thứ gì bọn chúng đưa cho em, chắc chắn đã cho thuốc độc.”
Dòng chữ xiêu vẹo lại khiến tôi sợ hãi rùng mình.
Đôi mắt anh cực kỳ mạnh mẽ. Anh vươn đôi tay gầy guộc ra, nắm lấy vai tôi.
“Em phải ra tay giết chết bọn người đó, trả thù cho bố mẹ.”
Đây là lời cuối cùng anh trai tôi viết trên giấy.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng mở cửa ở tầng dưới.
Tôi vội vã chạy ra ngoài và giấu chìa khóa về chỗ lúc trước.
Anh trai ở phía sau phát ra tiếng hét khàn khàn, như thể muốn nói gì đó với tôi.
Tôi thấy bố tôi mở cửa phòng của tôi, và sau khi không thấy ở đó, ông nhìn về phía nhà vệ sinh.
Bây giờ muốn giả bộ như vừa đi vệ sinh thì cũng không kịp nữa rồi.
Vẻ mặt bố tôi âm trầm đáng sợ, ông bước nhanh về phía gác xép.
Tôi vội vàng trốn sau tủ sách.
Bố lấy chìa khóa ra và mở cửa bước vào.
Khi chuẩn bị rời đi, tôi nhận ra là đã mắc phải một sai lầm chết người.
Vừa rồi tôi hoảng sợ quá, nên đã bỏ lại cả giấy và bút ở bên trong!
Sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất!
Chạy, chạy ngay thôi!
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Tôi thấy bố tôi xuất hiện với khuôn mặt không hè thay đổi.
Tia sấm lóe lên qua cửa sổ, chiếu sáng khuôn mặt của ông.
Khuôn mặt vốn hiền lành trong lòng tôi, lúc này lại hung dữ đáng sợ vô cùng.
4.
“Nhược Nhược, con làm gì ở chỗ này?”
Bố tôi kéo tôi ra.
Tôi với vẻ mặt khϊếp sợ nhìn ông, sợ hãi nói không nên lời.
Bên ngoài trời đổ mưa to, tiếng mưa rơi xuống cửa sổ tạo ra tiếng động lớn.
“Nhược Nhược, sao lại không nói lời nào?” Bố tôi đưa tay chạm vào mặt tôi.
Tôi không kiểm soát được, toàn thân run rẩy.
“Nhược Nhược, con đã vào phòng đó đúng không?” Bố lộ ra vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
Bây giờ, tôi không thể không thừa nhận.
Tôi sợ hãi gật đầu: “Bố, con xin lỗi, con không cố ý, con chỉ muốn gặp anh trai.”
Bố nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Lý Nhược Nhược, bố đã nói bao nhiêu lần là anh con bị điên rồi, vô cùng nguy hiểm, tại sao con còn muốn vào?”
“Anh nguy hiểm ở chỗ nào? Nếu con không đi vào, sao con có thể biết bố mẹ lại đối xử với anh trai như thế. Hai người có phải là bố mẹ của tôi không vậy? Những thứ mà anh ấy viết có phải là thật không?” Tôi gào lên.
Nhưng vừa nói xong thì tôi hối hận.
Bố bình tĩnh nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm trọng cực kỳ, rồi sau đó thở dài thườn thượt.
“Vốn dĩ bố mẹ không muốn nói cho con biết, nhưng bây giờ con đã lớn, giấu mãi cũng không được.”
Sau đó, những điều bố nói khiến tôi cực kỳ sợ hãi.
“Nhược Nhược, thật ra người bị ở trên gác xép không phải là anh trai con.”
Tôi ngẩn người nhìn bố.
Bố lại thở dài một tiếng.
“Anh trai của con đã chết khi con chỉ mới hai tuổi, nó là một cậu bé vô cùng đáng yêu.”
“Bố mẹ cho nó nền giáo dục tốt nhất, gửi nó đến những trường tốt nhất để đi học. Nhưng bố mẹ không ngờ, điều này lại lấy đi mạng sống của nó.”
“Kẻ bị nhốt trong đó, chính là hung thủ đã giết anh trai con!”
Tôi kinh ngạc nhìn bố mình: “Nhưng anh ta mới ngoài hai mươi. Sao có thể là hung thủ giết anh con?”
Hận thù hiện lên trong mắt bố: “Nó tên là Trì Lăng, là bạn học của anh trai con, nó là một tên điên có nhân cách phản xã hội. Lúc nhập học, mẹ Trì Lăng giấu bệnh tình của nó. Chính nó dùng đá ném anh trai con, cuối cùng còn đứng nhìn anh trai con chết đi!”
Bố nắm lấy vai tôi, hai tay run rẩy.
“Năm ấy, nếu nó còn chút tình người thì anh của con sẽ không chết. Nếu nó cứu anh con, thì bây giờ anh của con đã hai mươi lăm tuổi rồi!”
“Vậy nên bố mẹ mới nhốt anh ta ở đây?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, bố mẹ muốn báo thù cho anh trai con. Năm đó Trì Lăng chỉ mới bảy tuổi, pháp luật không thể định tội nó. Nếu để thằng điên này ở bên ngoài, nó sẽ giết càng nhiều người hơn thôi!” Bố tôi nói.
Tôi ngã xuống đất, dường như không thể tin nổi sự thật.
“Nhược Nhược, những gì Trì Lăng muốn nói bố đều đã thấy được, là bố mẹ sai. Chúng ta nên sớm nói cho con biết mới đúng, những lời nó nói toàn bộ là giả! Nó chính là ma quỷ!” Mắt bố tôi đỏ ngầu.
“Bố, hai người đã nhốt anh ta hơn 10 năm, anh ta đã nhận đủ sự trừng phạt rồi, chúng ta giao cho cảnh sát đi.” Tôi run rẩy nói.
“Con điên rồi à? Chúng ta không thể giao Trì Lăng cho cảnh sát. Nếu sự việc bị bại lộ, thì cả bố và mẹ con đều sẽ bị bắt vào tù, đến lúc đó thì con phải làm sao đây!” Bố tôi kích động.
Tôi thở một cách nặng nề, những lời bố nói đều là sự thật.
Nếu báo cảnh sát, Trì Lăng sẽ trở thành nạn nhân. còn bố mẹ tôi đều sẽ ngồi tù.
Nhưng những gì bố tôi nói có liệu có phải là sự thật?