10.
Sông Cổ Thành vốn là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng, nhưng dạo này lại càng ngày càng ít người đến đây.
Lúc chúng tôi đến đã chín giờ tối, trừ lao công dọn vệ sinh ra thì không còn ai khác ở đây cả.
Bố mẹ lấy hộp cơm và đồ ăn vặt ra, đặt lên thảm picnic.
“Nhược Nhược mau lại đây.” Mẹ mỉm cười gọi tôi đến.
Chắc là bà ta đang nghĩ, cuối cùng đã giết được tôi và lấy được tài sản của ông ngoại tôi rồi.
Tôi ngồi cạnh bà ta, lòng cũng trở nên lạnh lẽo.
Hóa ra người đang ở bên cạnh tôi, lại là hung thủ giết chết bố mẹ tôi.
Còn nhốt anh tôi vào căn gác tối.
Con dao gọt hoa quả đó đã được giấu trong túi áo tôi.
Tôi thò tay vào túi, nắm chặt con dao, máu tươi từ bàn tay tôi chậm rãi chảy ra giúp cho tôi luôn tỉnh táo.
Bố tôi nhìn nước sông tối đen: “Bố nhớ hồi nhỏ con rất sợ nước nên vẫn không dám đi học bơi, chớp mắt một cái đã nhiều năm trôi qua rồi.”
“Nào, lần này bố sẽ dắt con cùng đi dạo, bố sẽ không bao giờ buông tay Nhược Nhược ra.”
Ông ta đưa tay ra trước mặt tôi.
Tôi mỉm cười nắm lấy tay bố.
“Mẹ ơi, mẹ đi cùng đi ạ.” Tôi đưa tay về phía mẹ.
Mẹ tôi hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nắm lấy tay tôi.
Chúng tôi đi đến bờ sông, giống một gia đình ba người thật sự.
Ý nghĩ muốn sống của tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi bóng tối.
Tôi phải sống, tôi phải cứu được anh trai.
Suy nghĩ này lên đến đỉnh điểm khi hai con quái vật này định đẩy tôi xuống nước.
Tôi rút con dao đâm vào bụng bố, ông ta giật mình nhìn tôi.
Mẹ tôi hét lên, muốn liều mạng với tôi nhưng họ không mang theo bất kỳ vũ khí nào.
Cuối cùng, bà ta ôm ngực, yếu ớt ngã ra nền đất.
Tôi ngồi xổm xuống, nhìn hai khuôn mặt này: “Trì Kiến, Lý Mộng Lan.”
Trì Kiến nở nụ cười: “Hóa ra mày đã biết hết rồi.”
“Nhưng mày vẫn chưa biết một bí mật …” Ông ta ghé vào tai tôi nói.
Nhưng ông ta chưa kịp nói hết thì hôn mê bất tỉnh.
Lý Mộng Lan đã sớm ngất xỉu trong vũng máu.
“Tạm biệt nhé.” Tôi lạnh lùng nhìn họ, chiếc dao nâng lên rồi chém xuống.
Nửa tiếng sau, tôi mới về đến nhà.
Tôi cởi bỏ xiềng xích trên người Lý Hoài, anh ta kích động ôm tôi.
Tôi đưa cho anh ta chiếc điện thoại, ý là có thể gõ chữ trên đó.
Nhưng anh ta lại khoát tay: “Thật ra mấy năm nay anh đều giả câm, chỉ vì để bọn chúng thả lỏng cảnh giác, cho rằng anh không thể nói ra sự thật.”
“Em đã giết bọn họ.”
Tôi rốt cuộc cũng nhịn không được. Tôi nằm trong vòng tay anh ta mà khóc nức nở.
Anh ta không ngừng an ủi tôi: “Chúng ta đi đến đồn cảnh sát, em vừa thành niên thôi, đây là phòng vệ chính đáng.”
Sau khi bị giam cầm, anh tôi chỉ có thể đi khập khiễng, tôi phải đỡ lấy anh ta.
“Anh, đây là phòng vệ quá khích, em sẽ phải ngồi tù.” Tôi buồn bã nói.
Tôi thực sự hối hận, đáng lẽ tôi không nên quá khích như vậy mà nên giao bọn họ cho cảnh sát mới đúng.
Anh tôi vốn chỉ được đi học đến năm 8 tuổi, tất nhiên không biết được mức độ nghiêm trọng của vụ việc này.
Cuối cùng, anh ta nghẹn ngào ôm tôi: “Anh sẽ bảo quản tài sản của ông ngoại thật tốt, chờ đến ngày em ra ngoài.”
“Ngày mai chúng ta đến ngân hàng trước, thừa dịp cảnh sát chưa phát hiện, lấy thân phận của em rút tiền ra ngoài.”
Chúng tôi cứ ngồi cả đêm như vậy, anh ta kể cho tôi nghe rất nhiều điều mà tôi không biết.
Hóa ra bố mẹ tôi đều là giáo viên cấp hai, họ cũng rất hiền lành tốt bụng, đối xử với anh em tôi cực kỳ tốt.
Tôi rúc vào ngực anh, lúc này đây tôi cảm thấy vô cùng an tâm dễ chịu.
“Ngủ đi, Nhược Nhược, em đã rất mệt rồi.” Anh dịu dàng nói.
Tôi nhắm mắt lại.
Nhưng tôi không thể nào thấy được, trong bóng tối đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi.
11.
Chín giờ sáng hôm sau.
Tôi đến ngân hàng, lấy được tài sản ông ngoại để lại.
Hóa ra có khoảng 500 vạn.
Số tiền lớn như thế này, chẳng trách họ bằng lòng chăm sóc tôi suốt 18 năm.
Tôi cầm thẻ ngân hàng đi ra.
“Chúng ta đến đồn cảnh sát thôi anh.” Tôi trầm giọng nói.
Anh trai gật đầu, chúng tôi đi bộ về phía đồn cảnh sát.
Chúng tôi đi ngang qua một con sông.
Tôi dừng lại.
Tôi chợt nhìn ra dòng sông rồi khẽ cười nói: “Anh ơi, anh có biết không, em chưa bao giờ bị chứng sợ nước.”
Tôi quay đầu lại, nhìn bàn tay cứng ngắc của anh trai vươn lên không trung, vẫn duy trì một động tác muốn đẩy tôi xuống nước.
Tôi nhìn thấy sự bàng hoàng trong mắt anh ta.
“Anh định làm gì vậy?” Tôi mỉm cười đến gần anh ta.
Lý Hoài run sợ, anh ta nhanh chóng móc điện thoại ra, gọi điện cho cảnh sát.
“Ở đây có kẻ giết người…”
Nhưng anh ta chưa kịp nói hết thì đã bị tôi cắt ngang.
“Tôi quên nói cho anh, Trì Kiến và Lý Mộng Lan chưa chết, tôi không hề giết bọn họ!” Tôi cười lớn.
Lý Hoài trợn mắt: “Bọn chúng đã nói cho mày biết…”
“Không, bọn họ không nói gì cả. Ngay từ đầu, tôi đã biết anh không phải là anh trai của tôi. Hoặc là nói, tôi không hề có anh trai nào cả.” Tôi mỉm cười.
Sắc mặt Lý Hoài dần dần trở nên khó coi, cuối cùng thì xám xịt không còn giọt máu.
Tiếng còi cảnh sát báo động cách đó không xa, anh ta ngồi sụp xuống đất.
“Mày biết sự thật từ khi nào?”
[Sự thật]
Khi tôi hai tuổi, bố mẹ đã phát hiện ra tôi không giống với những đứa trẻ khác.
Những đứa trẻ khác vẫn đang học nói, tôi có thể giao tiếp với mọi người và bắt đầu học chữ.
Bác sĩ khám cho tôi cũng vô cùng kinh ngạc, nói rằng với sự phát triển trí não này thì tôi quả thực là thiên tài.
Mặc dù ông ngoại không thích bố tôi, nhưng ông lại rất yêu thương tôi, trước khi chết, ông đã để lại di chúc cho tôi một khoản tiền lớn.
Khi tôi tròn mười tám tuổi, toàn bộ tài sản sẽ được chuyển sang tên của tôi.
Bố mẹ tôi có trình độ học vấn cao, họ không có suy nghĩ trọng nam khinh nữ, cũng không muốn sinh thêm đứa nữa nên trao hết tình yêu cho tôi.
Vì vậy, tôi không có anh trai, cũng không có em trai nào cả.
Tôi là con gái duy nhất trong nhà.
Năm tôi hai tuổi, có một ngày, 2 vị khách không mời mà đến nhà tôi.
Tôi nhanh chóng nhận ra bọn họ.
Đó là một cặp vợ chồng trẻ bán đồ ăn sáng trước cổng trường, mẹ đã từng một lần mua đồ ăn cho tôi ở đó.
Họ cũng có một đứa con, cậu bé đó lớn hơn tôi vài tuổi. Khuôn mặt bẩn thỉu lấm lem, bị bọn họ xích ngay bên cạnh.
Thấy cậu bé đáng thương lại không biết nói chuyện, mẹ liền đưa cho hai vợ chồng đó một ngàn tệ để bọn họ chăm sóc cho đứa trẻ.
Lúc đó tôi vẫn nhớ, họ nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt ghen tị và thèm thuồng.
Bọn họ còn dẫn theo cậu bé đó đến tìm bố mẹ tôi xin tiền.
Dĩ nhiên là bố mẹ tôi từ chối.
Lúc đó tôi đang trốn ở trong tủ.
Thái độ của họ trở nên hung dữ, họ trói bố mẹ tôi lại, buộc bố mẹ phải đưa mật khẩu của thẻ ngân hàng, nếu không thì họ sẽ giết tôi.
Bố mẹ tôi vì để bảo vệ tôi nên đã nói mật khẩu thẻ ngân hàng, nhưng không thể ngờ bản chất con người có thể độc ác đến như vậy.
Họ vẫn giết bố mẹ tôi, bố mẹ để bảo vệ tôi, trước khi chết, đã nói với cặp vợ chồng này về khối tài sản khổng lồ mà ông ngoại để lại cho tôi.
Vì vậy, tôi đã may mắn sống sót.
Họ nghĩ rằng đứa trẻ 2 tuổi không hiểu được gì, họ nói dối bố mẹ tôi đi công tác xa, họ là bạn của bố mẹ tôi để chăm sóc tôi, một năm sau đó bố mẹ tôi sẽ về.
Rồi bọn họ đã tự thiêu chính mình và phẫu thuật thẩm mỹ để thay thế bố mẹ tôi.
Nhưng không ngờ đứa con của bọn họ bị người ta đập chết ở trong trường học.
Trong lúc tức giận, bọn họ đã trói tên sát nhân 7 tuổi về nhà và nhốt trên gác xép.
Họ tưởng tôi không biết gì, nhưng thật ra tôi đều biết hết, người ở trên gác xép cũng không phải là anh trai tôi.
Lý Mộng Lan mỗi ngày bưng cho tôi một cốc sữa có độc mãn tính, nhưng bà ta không biết là tôi chỉ ngậm ở trong miệng, đợi bà ta quay đi liền lén nhổ ra.
Vì để che giấu về người ở trên gác xép, nên bọn họ nói dối rằng đó là anh trai tôi.
Lý Hoài quả thật rất thông minh, anh ta biết một ngày nào đó tôi sẽ tìm được anh ta nên anh ta bịa đặt thêm vào sự thật.
Lý Hoài lợi dụng tôi, muốn mượn tay tôi để thoát ra ngoài, mượn tay tôi giết kẻ thù đã giam cầm anh ta, sau đó chiếm hết tài sản của tôi.
Anh ta đã nắm chắc phần thắng, vì anh ta biết bản thân mình thông minh.
Nhưng anh ta không ngờ tới tôi còn thông minh hơn anh ta nữa.
Lúc anh ta đang lợi dụng tôi, thì tôi cũng đang lợi dụng anh ta.
Tôi lợi dụng Lý Hoài để biến mình thành một Lý Nhược Nhược vô tội đáng thương, không có toan tính, không biết sự thật.
Tôi đợi đến ngày bọn họ chính thức ra tay với tôi, mới tống hết tất cả vào đồn cảnh sát.
Hôm nay, cuối cùng tôi đã làm được rồi.
Tôi quỳ trước mộ bố mẹ, mỉm cười đặt lên mộ một bó hoa tươi, nước mắt không kìm được mà rơi xuống:
“Bố mẹ, con đến thăm hai người rồi đây.”
(Hết)