Hoài Bé Con Nhân Vật Phản Diện Trọng Sinh

Chương 2: Không quan trọng


3 tháng

trướctiếp

Giản Phỉ, 58 tuổi, tuổi tác này tinh tế vẫn gọi là trẻ, trên chính trường hắn chính là ngôi sao triển vọng trong giới, thời kì hoàng kim của hắn vẫn đang kéo dài.

Một người đến từ một hành tinh rác hẻo lánh phấn đấu đến giới chính trị tại Thủ Đô Tinh ,còn được bổ nhiệm làm hội nghị trưởng, nắm giữ trong tay một nửa binh quyền Tinh Minh, nói hắn thông minh hệt như quái vật không hề cường điệu chút nào.

Xuất thân là một cô nhi nghèo từ hành tinh rác, đến hội nghị trưởng tiếng tăm lừng lẫy khi còn chưa lớn tuổi, một nhân vật như thế chưa từng xuất hiện trong lịch sử của toàn bộ Tinh Minh.

Hắn là một hội nghị trưởng bình dân thân thiện nhất, có rất nhiều người dân ủng hộ sùng bái hắn, nhưng ở giới thượng lưu không ai mà không khiếp sợ hắn, số người muốn hắn chết đếm không hết.

Đáng tiếc bọn họ không ngẫm lại xem, sao Giản Phỉ lại dễ chết như vậy được, hơn nữa xét về tuổi tác, Giản Phỉ còn sống lâu hơn bọn họ.

Gần đây thế cân bằng giữa Tinh Minh và Liên Bang đã bị đánh vỡ, chiến hỏa bay tán loạn, khi cục diện này hình thành đương nhiên cũng có rất nhiều người muốn chen chân vào, Giản Phỉ cũng là một trong số đó, hoặc nói,  là một người có tầm ảnh hưởng lớn, không ít lần hắn âm thầm bỏ đá xuống giếng.

Nếu không có hắn, hoà bình của Tinh Minh cùng Liên Bang có lẽ còn có thể duy trì thêm vài thập niên.

Bất quá hiện tại hắn đã chết, bị vị tổng thống ngu ngốc ba năm trước bọn họ đề cử mai phục ám sát khi cùng với hắn ra ngoài ủng hộ chiến sĩ tiền tuyến.

Nói thật, tuy rằng đã chết nhưng Giản Phỉ cũng chẳng tiếc nuối điều gì, hắn đã chết, nhưng nội  thì có rất nhiều kẻ dã tâm, ngoại thì có có cường địch, vị tổng thống ngu xuẩn kia chắc chắn sẽ không ngồi vững vị trí đó.

Giản Phỉ đời này đã từng trải qua gian nan đau khổ nhất, cũng từng nếm qua mùi vị phú quý ngập trời nên khi hắn chết, hắn rất bình tĩnh.

Nhưng cảm giác sau khi chết không hề giống như hắn đã tưởng tượng, vốn tưởng rằng đó là vô tri vô giác, hết thảy đều tan thành mây khói, nhưng hắn lại mơ mơ hồ hồ có ý thức, mờ mờ mịt mịt như bị nhốt trong một không gian u tối nhỏ hẹp.

Chợt có một ngày, hắn nghe thấy thanh âm, “Đứa bé là ở trong bụng tôi, phải do tôi định đoạt, anh không thể làm xằng làm bậy “, thời điểm thanh âm này truyền vào, Giản Phỉ cũng khôi phục ý thức.

Giản Phỉ nhăn mày, ách, hắn hiện tại không có lông mày, chỉ có thể nhíu mày trong tưởng tượng, lại có thêm âm thanh lục tục truyền vào, từ trong đôi ba câu nói kia cùng với chỉ số thông minh vốn có Giản Phỉ cũng không khó phỏng đoán ra tình hình trước mắt.

Cho nên bây giờ hắn đang là một đứa bé còn ở trong bụng ?

Sau khi Giản Phỉ đưa ra kết luận này, cũng không có cảm giác vui sướng khi được sống lại.

Đời trước hắn đã sống đủ rồi, đã chết thì cũng chết rồi, không còn gì để tiếc nuối, cứ như vậy kết thúc cũng tốt, nói cách khác Giản Phỉ cảm thấy hơi buồn chán.

 m thanh truyền đến là của một người trẻ tuổi, đang cùng người khác tranh luận bảo vệ hắn, nỗ lực gian nan tranh giành hắn, nhưng Giản Phỉ lại không có cảm xúc xúc động.

Căn cứ theo lượng thông tin hắn thu hoạch được, Giản Phỉ nhanh chóng đưa ra kết luận, giữ lại đứa bé không phải là  ý kiến sáng suốt, tuy rằng đứa bé này chính là hắn.

Một cô gái trẻ, làm sao cứ phải mua dây buộc mình? Làm mẹ đơn thân cũng không phải chuyện tốt lành gì mà còn tranh thủ như vậy.

Giản Phỉ nhớ tới cuộc sống trước đây của hắn tại hành tinh rác, khi còn nhỏ phải trải qua biết bao gian khổ nên khi nhớ lại tâm tình của Giản Phỉ cũng chẳng hề thoải mái gì, có thể nói từ nhỏ hắn đã trải nghiệm hết thảy mọi sự dơ bẩn của thế gian.

Giản Phỉ không biết đây là quay ngược thời gian, hắn không phải quay về thời thơ ấu, mà cô gái này chính là mẹ ruột của hắn, đây vẫn đời trước của hắn 

Kiếp trước Giản Phỉ ở hành tinh Hespin, biệt xưng là hành tinh rác, chỉ cần nhắc đến biệt xưng này cũng đủ biết hành tinh này bần cùng, hỗn loạn tới mức nào, cũng có rất nhiều đứa trẻ giống như hắn không biết cha mẹ mình là ai.

Giản Phỉ được một ông lão què dùng dịch dinh dưỡng quá hạn nuôi lớn, tùy tiện nuôi dưỡng, không sống được thì sống không được thì ném đi, nuôi hắn chính là bảo đảm tuổi già có người kiếm tiền giúp ông ta, hơn ba tuổi hắn đã phải giúp lão già ấy chạy việc.

Nhưng lão già kia cũng không hoàn toàn tính là lời, khi hắn lên 4 ông ta đã bị người ta đánh chết.

Khi lão còn sống cũng thường xuyên đánh mắng hắn, nhưng sau khi lão chết, cuộc sống của hắn cũng không quá tốt, lục lọi thùng rác, lăn lộn trước mặt người này đến người khác, bị trêu đùa bị đùa giỡn, thật vất vả mới có thể kiếm được chút dịch dinh dưỡng, là loại kém nhất, hắn cũng không chê, phải nói trước khi rời khỏi hành tinh rác, hắn cũng chỉ uống qua loại kém nhất.

Bất quá hắn chỉ là một đứa bé, cũng là đối tượng dễ bị bắt nạt nhất, ở hành tinh rác rưởi bần cùng này rất dễ nảy sinh tội ác, không chỉ có người, tông thú cũng sẽ chọn hắn để chơi đùa, trên cẳng chân hắn vẫn luôn có một vết sẹo, là năm đó khi hắn 4 tuổi bị hắc tông thú cắn, vết cắn sâu đến tận xương, nhưng mà cổ con hắc tông thú đó cũng bị răng nanh của hắn đâm thủng.

Cuối cùng con hắc tông thú kia chết do bị hắn dùng đá đập từng chút từng chút một cho đến khi không còn hơi thở, hắn còn đổi nó lấy một tháng dịch dinh dưỡng, đáng tiếc lúc ấy da hắc tông thú đã bị hắn đập nát không còn giá trị, bằng không có thể đổi nhiều hơn như vậy.

Đối với dã thú đã như thế, mà đối với những người muốn khi dễ hắn, hắn cũng sẽ tàn nhẫn như vậy, đây là cách hắn sinh tồn.

Cũng chính là sau khi ra khỏi hành tinh rác , tính cách tàn nhẫn ấy đã khắc vào hắn trong xương tủy hắn, nhưng mà quần chúng Tinh Minh chỉ có thể nhìn thấy vẻ ngoài ôn tồn lễ độ của hắn, còn những đồng minh bên người và đối thủ của hắn mới có thể biết được bản chất thật sự của hắn.

Nói nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn nói, ở một hành tinh rác rưởi hỗn loạn, dưới tình huống không cha không mẹ, tâm trí Giản Phỉ đều đặt hết lên việc sống sót, không quan tâm đến việc tìm hiểu xem cha mẹ mình còn sống hay đã chết.

Đến nỗi sau này dù đã công thành danh toại, hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc này, cha mẹ hai chữ này căn bản không phải là một tồn tại quan trọng đối với Giản Phỉ, hắn vẫn luôn nghĩ cha mẹ hắn đã chết, họ đều là những người xuất thân từ tầng đáy của xã hội.

Giản Phỉ không hề biết chủ nhân giọng nói trẻ tuổi này là ai, còn có Thiệu tiên sinh trong miệng cô đều là cha mẹ kiếp trước của hắn, nhưng hắn biết hiện tại hắn đã được giữ lại.

Quan tâm làm gì cơ chứ?

Giản Phỉ cũng có khuynh hướng nghĩ rằng cô gái trẻ này đánh chủ ý sinh con để bước vào hào môn, bởi vì suy đoán này mới phù hợp với thế giới quan của Giản Phỉ, nhưng ý tưởng này lại quá ngu ngốc, đối với những người trong giới thượng lưu ấy, họ chỉ muốn dùng môn đăng hộ đối để đổi lấy lợi ích, há có thể để một đứa bé làm rối tung bàn cờ của họ.

Đứa bé đối với họ mà nói hoàn toàn không quan trọng.

Cho nên sau khi kế hoạch của cô ấy thất bại, cô ấy sẽ đưa hắn đến hành tinh rác sao? Nghĩ đến đây Giản Phỉ không mấy vui vẻ gì.

Thu Vận Vi cũng không biết nhóc con trong bụng cô căn bản chính là một lão gia hỏa, vừa rồi khi cùng Thiệu Hàm Ngọc tranh chấp, vì khẩn trương cao độ nên cô không chú ý, nên hiện tại khi mới thả lỏng một chút, liền cảm thấy đau bụng.

Điều này khiến Thu Vận Vi cảm thấy lo lắng.

Bệnh viện ở ngay đây, phải vào làm kiểm tra cô mới có thể yên tâm được.

Ánh mắt Thiệu Hàm Ngọc hồ nghi nhìn về phía bụng Thu Vận Vi, thoạt nhìn thì có chút bằng phẳng nơi đó đang chứa một đứa bé sao? Nhìn thế nào cũng thấy không giống.

Thu Vận Vi bị nhìn đến dựng hết lông tơ, lấy tay che bụng mình lại, sau đó quay người đi vào bệnh viện.

Chỉ là còn chưa bước được hai bước, lời nói của ngườiphía sau khiến thần kinh mẫn cảm của Thu Vận Vi muốn nứt toát ra,  “Cô còn muốn làm gì?!”

“Cô bị lời của tôi dọa sợ rồi sao? Tôi dẫn cô đi kiểm tra.” Kỳ thật trong lòng Thiệu Hàm Ngọc ngập tràn hoài nghi có lẽ Thu Vận Vi không hề mang thai, hắn rõ ràng đã làm tốt biện pháp tránh thai như vậy thì sao Thu Vận Vi lại có thể mang thai ?

Ngay từ lúc bắt đầu hắn đã nghi ngờ Thu Vận Vi lừa hắn, nhưng suy đi nghĩ lại cũng không giống lắm.

Bệnh viện ngay trước mắt vừa tiện có thể xem thử cũng vừa hay chứng thực suy nghĩ của hắn.

Việc có Thiệu Hàm Ngọc đi cùng, lại khiến chuông báo động trong lòng Thu Vận Vi vang lên inh ỏi, “Thỏa thuận vừa mới ký xong, không phải bây giờ anh muốn đổi ý đấy chứ?”

Thiệu cặn bã trợn trắng mắt, ngữ khí ác liệt thiếu kiên nhẫn nói: “ Cô mau chóng nuốt lại những lời vừa nãy, những ưu điểm khác thì tôi không có nhưng tôi nói vẫn giữ lấy lời, đi mau, đừng ở đây tốn thời gian nữa.”.

Thu Vận Vi cảm thấy với cái đức hạnh thay phụ nữ như thay áo của hắn, hắn thật sự là người đáng tin sao?

Bất quá lúc này Thu Vận Vi cũng không muốn so đo cùng hắn, trong bụng ẩn ẩn không thoải mái, khiến cô rất lo lắng và sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng khám bác sĩ.

Bác sĩ đã từng gặp qua nhiều bà mẹ như vậy, trên mặt mang theo vài phần ôn hòa trấn an nói, “Em bé trong bụng phát triển rất tốt, không cần phải lo lắng nhiều, cô nên thả lỏng tâm trạng, ba bé cũng nên thông cảm chiếu cố, cố gắng giúp thai phụ có một tinh thần thoải mái, những cái khác không có vấn đề, đúng hạn nhớ đến kiểm tra lại.”

“Được, cảm ơn bác sĩ.”

Thu Vận Vi nhìn tấm ảnh mơ hồ trong tay tuy không thấy rõ nhóc con nhưng nó lại cho cô một cảm giác kì lạ, Thiệu Hàm Ngọc cũng thoáng liếc mắt qua nhìn tấm ảnh kia một cái, lại liếc nhìn bụng của Thu Vận Vi.

Bỗng nhiên hắn ý thức được đây là con của hắn, hắn đã làm ba rồi, nếu nói có cảm xúc gì không thì hoàn toàn không có hắn chỉ cảm thấy có chút quái lạ, trong cái bụng bằng phẳng kia thế nhưng lại có thêm một sinh mệnh nhỏ.

Ra khỏi cửa phòng khám, Thu Vận Vi liền làm thủ thế, “Mời đi trước.”

Đây là gấp không chờ nổi muốn phân rõ giới hạn với hắn sao, Thiệu Hàm Ngọc xùy một tiếng, trước khi đi còn cảnh cáo, “Cô nhớ cho kĩ, sau này đứa bé sẽ không có quan hệ gì với tôi, đừng bao giờ tìm tôi gây chuyện.”

Thu Vận Vi gật đầu thật mạnh: “Đã biết.”

Thu Vận Vi lần theo ký ức tìm thấy nơi ở của nguyên thân, trước tiên ở lì trong nhà cả ngày, hết thảy đối với cô đều thật mới lạ, lại xem tinh não nửa ngày, cô dần dần thích ứng với mọi thứ nơi đây.

Cho nên lúc ăn cơm, Thu Vận Vi đã biết cách sử dụng dịch dinh dưỡng, dùng một bịch là đủ năng lượng cho ba ngày, Thu Vận Vi cảm thấy cái này khá tốt.

 Trước kia mỗi ngày đều khiến cô phát sầu vì không biết hôm nay nên ăn gì, cô liền nghĩ nếu một ngày chỉ ăn một viên thuốc thì tốt rồi, hiện tại thật tốt là ba ngày chỉ cần uống một bịch dịch dinh dưỡng là được, không cần làm cơm, bớt đi bao việc.

Dịch dinh dưỡng không khó uống, mà uống cũng không ngon, nên Thu Vận Vi không nếm ra được hương vị gì.

Thu Vận Vi trừ bỏ dành phần lớn thời gian lên tinh não để tìm hiểu về thời đại tinh tế này thì thời gian còn lại là xem các tài liệu mang thai, nhưng lại không nghĩ tới những tài liệu này lại ít đến đáng thương.

Hiểu biết của Thu Vận Vi đối với phương diện này cũng rất hạn chế, lúc chị dâu cô mang thai thì cô đang đi học ở nơi khác cô cũng không hỏi quá nhiều, sau này thì đã thấy cháu gái với ánh mắt to tròn như quả nho đen, cực kì đáng yêu, sờ bàn tay nho nhỏ cháu gái ngây ngô cười làm lòng người cảm thấy vui vẻ.

 Càng nghĩ nhiều, tâm trí cô càng bay bổng.

Nhưng Thu Vận Vi vẫn cảm thấy cô có thể gánh vác được trách nhiệm này, làm người không nên sợ khó không phải sao?

Nhưng trước mắt phải nghỉ ngơi đã, cô không tính là biết nhiều, nhưng cũng biết thai phụ không nên thức đêm, ăn ngủ đủ giấc là điều cần thiết nhất.

Cuộc sống có sự thay đổi lớn như vậy, nhất thời Thu Vận Vi vẫn chưa quen cô lăn qua lộn lại mãi vẫn chưa ngủ được, nên cô nhẹ nhàng đặt tay xoa lên cái bụng bằng phẳng của mình “Bảo bảo, ngủ ngon.”

Thu Vận Vi đương nhiên biết nhóc con trong bụng nghe không được, chỉ là nơi này không có ai khác, nên cô đành lầm bầm lầu bầu một mình.

Bị gọi là bảo bảo, khi Giản Phỉ ý thức được xưng hô buồn nôn chính là gọi mình, hắn có một chút kinh ngạc, nhưng khi nghe thấy âm thanh của ấy, hắn lại có một chút cảm giác thân quen.

Trong nháy mắt Giản Phỉ lại nghĩ rằng có rất nhiều người hận cộng thêm chuyện lúc nhỏ đã trải qua khiến hắn cảm thấy.

Cô đối với hắn tuyệt đối là ác ý.

Nhưng Giản Phỉ cũng sẽ không cúi đầu trước vận mệnh, hắn chỉ biết kiếp này so với kiếp trước phải dùng tốc độ nhanh nhất để bò lên.

Đối với người mẹ này, Giản Phỉ cũng không quan tâm đến cô lắm chỉ là trong vô thức hắn muốn nghe muốn nghe cô nói nhiều một chút. Nhưng cũng không cần nhiều lắm.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp