Tóm lại, không quản nguyên nhân gì, sạp hàng của Tô Mộc Lam ở đây người tụ họp nhanh chóng biến nhiều lên. 

Bỏng ngô rẻ một bát to, cơm cháy kê vàng thơm giòn ngon miệng, cũng có thể đong, cộng thêm Tô Mộc Lam bán đồ miệng ngọt lại không nhỏ mọn, buôn bán vô cùng phát đạt. 

“Bỏng ngô này rất ngon.” 

“Cơm cháy cũng rất ngon, nhưng mùi hơi hơi nhạt một chút....” Có người đề xuất ra vấn đề. 

“Cơm cháy này có thể rắc thêm thứ gì đó, nếu muốn ăn cay thì chỉ cần rắc một lớp ớt bột, cho vào bát lắc đều là được, nếu muốn ăn mặn thì rắc chút muối, nếu muốn ăn ngọt có thể thêm chút đường, còn nếu mà muốn món có mùi vị đậm đà thì cho ít thìa gia vị cũng rất là ngon. “Tô Mộc Lam bổ sung thêm một câu. 

“Vậy ta đi về thử xem.” Người kia mua cơm cháy hết hai văn tiền, chuẩn bị về nhà ăn, nghe Tô Mộc Lam nói có thể ăn ra nhiều loại mùi vị, liền vui vẻ mà đi rồi. 

“Nương, nếu như cơm cháy này có thể làm ra nhiều loại mùi vị như vậy, chúng ta tại sao không trực tiếp rắc muối, đường gì đó, không phải càng dễ bán hơn sao? Cũng không cần nói với bọn họ từng người một.” Bạch Lập Hạ nhân lúc người không nhiều, mở miệng hỏi. 

“Đứa trẻ ngốc.” 

Tô Mộc Lam cười, hơi cúi xuống, đối diện Bạch Lập Hạ nói, “Trực tiếp làm thành vị ngọt vị mặn cay gì đó thì ra mùi vị đó, người khác cũng cảm thấy càng thêm bớt việc, nhưng nếu như vậy, cơm cháy chúng ta sẽ làm thành ba bốn loại mùi vị, phân thành ba bốn thứ đồ chất hàng không nói, mà nếu như gặp phải người đều thích hết những mùi vị kia, thì có thể bán hết đến lúc đó còn tốt. 

“Nhưng nếu như gần đây nhiều người chỉ thích một loại khẩu vị, không thích cái khác, cái này rất nhanh bán hết, cái khác lại không bán hết, đợi đến khi người đến mua cơm cháy, không nhìn thấy vị cơm cháy của mình, là liền không muốn mua nữa, đến lúc đó nhìn thấy buôn bán tuột dốc, sẽ không khó chịu sao?” 

“Chi bằng chúng ta bán mùi vị gì cũng không có, bọn họ về nhà, nguyện ý ăn mùi vị gì thì thêm vị đó, mua một dạng cơm cháy về nhà có thể ăn được mấy loại mùi vị, chúng ta cũng có thể bớt việc, không cần có mớ rắc rối kia.” 

Quan trọng hơn là không cần cộng thêm gia vị điều vị, cũng coi như là tiết kiệm được một số tiền lớn. 

Nàng hiện tại chỉ là người bày sạp hàng buôn bán nhỏ, bằng cách kiểm soát tốt chi phí, mới có thể tối đa hóa lợi nhuận. 

“Chuyện chính là như vậy.” 

Bạch Lập Hạ nghe hiểu lời Tô Mộc Lam nói, gật gật đầu. 

Mà sau đó bất giác nhếch miệng cười, trong mắt lóe lên ánh sáng, thậm chí mặt còn có chút đỏ. 

Vừa nãy, nghe Tô Mộc Lam gọi cô bé là đứa trẻ ngốc. 

Đứa trẻ ngốc, là một cái xưng hô rất thân mật.

Nghe hay đến bất ngờ. 

Bạch Lập Hạ ngốc nghếch cười một trận, thấy lại có người đến hỏi giá cơm cháy, chỉ tiếp tục giúp Tô Mộc Lam trả lời lớn lên. 

Buôn bán bỏng ngô và cơm cháy không tồi, sọt tre cũng rất nhanh chóng giảm thấp xuống, mà cùng với mặt trời lên cao, thời tiết dần dần nóng lên, người trên trấn cũng dần bắt đầu ít đi. 

“Nhà Thạch Đường à.” 

Hai sạp hàng kế bên, Ngô Điền phúc bán đậu phụ kêu hét một tiếng, “Còn khoai lang sấy dẻo không, cho ta một cân, với lại một gáo bỏng ngô, bỏng ngô kia lần trước của ngươi, ta quay về lấy bỏng ngô về cho đám trẻ ăn, đều nói còn ngon hơn nữa.” 

“Ngô thúc.” Tô Mộc Lam để Bạch Lập Hạ canh chừng sạp hàng, bản thân đi đến sạp đậu phụ Ngô Điền Phúc, nói. “Hai ngày nay mưa, mặt trời không đủ chiếu, khoai lang sấy dẻo còn chưa phơi ra được, lần này không có khoai lang sấy dẻo để bán.” 

 “Bỏng ngô thì có, lần này còn làm chút cơm cháy đến bán, ăn vào giòn béo, hay là lấy chút cơm cháy, đám trẻ chắc là cũng sẽ thích ăn, giá cả cũng không đắt, một văn tiền hai lạng.” 

“Được, vậy ngươi cho ta chút bỏng ngô rồi lại lấy hai lạng cơm cháy để đám trẻ thử xem.” Ngô Điền Phúc nói. 

“Được.” Tô Mộc Lam đáp lời, thuận lợi múc một gáo bỏng ngô, cân cơm cháy, cho Ngô Điền Phúc, “Hai thứ đồ này ngon thì ngon rồi, nhưng Ngô thúc cũng đừng thấy vậy, ít nhiều gì cũng có chút nóng, về đừng để đám trẻ một lần ăn quá nhiều, đừng đến lúc đó tích trong bụng, uống nhiều nước hơn, đừng để nóng lên.” 

“May là có ngươi nhắc nhở, nếu không ta thật sự không nghĩ đến chuyện này, về phải canh chừng hai đứa nhỏ trong nhà, không thể ăn quá nhiều mới được.” 

Ngô Điền Phúc cầm chắc bỏng ngô và cơm cháy, trả tiền, lại cắt miếng đậu phụ cho Tô Mộc Lam, “Đem về nhà buổi trưa chiên đậu phụ ăn.” 

Thấy Tô Mộc Lan có chút do dự, Ngô Điền Phúc không do dự cầm đậu phụ qua, lấy mảnh vải trong sọt tre bọc đậu phụ lại, “Đừng nghĩ ta ở tuổi này không nhìn ra, cơm cháy này củba người trọng lượng nhiều hơn một chút, khoai lang sấy dẻo lần trước cũng vậy.” 

“Ngươi đừng quên ta ở thị trấn bán đậu phụ đã bán hơn 10 năm rồi, mấy cân mấy lạng này, dùng tay ước lượng, thì đều biết ngay, muốn giấu ta nhưng đã không thành.” 

“Được rồi, ta thấy đồ của ngươi cũng không còn nhiều, nhanh chóng bán hết về nhà đi, mặt trời sắp lớn ra rồi, ta buôn bán hôm nay cũng tốt, đợi một lát cũng sớm dọn đồ đi về nhà sớm chút, buổi trưa còn phải về làm cơm.” 

Ngô Điền Phúc nói vậy, bèn về sạp hàng của mình. 

Tô Mộc Lam chỉ có thể cười đáp lại hai câu, lấy miếng đậu phụ đó nhận vào, ánh mắt thấy Bạch Lập Hạ đang nhìn chằm chằm vào Ngô

Điền Phúc, mỉm cười, “Sao vậy?” 

“Con đang nghĩ....” 

Bạch Lập Hạ sờ vào tai, “Ngô thúc công khá vất vả, hai sọt đậu phụ lớn như vậy cùng với đậu nữa, cõng đến thị trấn không dễ dàng, buổi trưa còn phải về làm cơm, nghe ý kia, trong nhà còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ?” 

“Đúng vậy, khá vất vả....” 

Tô Mộc Lam đơ ra một lúc, lại nhìn Ngô Điền Phúc một cái. 

Hình như có gì đó không đúng lắm. 

Phải bán đậu phụ, phải làm cơm, còn phải chăm sóc đám trẻ, mà lúc nãy nghe Ngô Điền Phúc nói chuyện, hình như chăm sóc đám nhóc đều là ông tự lực làm, không hề có người khác giúp đỡ ông. 

Không lẽ nào, cả một nhà, chỉ có ông là người lớn? 

“Ngô đại ca này, là một người mệnh khổ mà.” 

Một người bên cạnh bán đào, là một người phụ nữ trung niên khoảng hơn 30 tuổi dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của Tô Mộc Lan, giải thích nói: “Huynh ấy và tôi ở kế làng nhau, nhà cũng tính là gần nhau, nên biết một số chuyện nhà huynh ấy. Khi Ngô đại ca còn trẻ, vợ vì sinh đứa bé ra mà chảy nhiều máu mất rồi, mình huynh ấy phải vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi con đến lớn rồi, thì lấy vợ cho con trai, sau này có tôn tử và tôn nữ, phải nói là lúc hưởng phúc, nhưng con trai và con dâu ra đi thuyền chở hàng, gặp phải hải tặc mất đi tính mạng”. 

“Bây giờ chỉ cơ duy nhất Ngô đại ca dẫn dắt cặp tôn tử và tôn nữ sống qua ngày, thấy vô cùng ảm đạm, nhưng tốt ở chỗ Ngô đại ca thể trạng vẫn tính là cường tráng, buôn bán chút đậu phụ, tiền cũng không quá thiếu hụt, cuộc sống cũng khá tốt.” 

“Nhắc mới nhớ, Ngô đại ca này có một người cháu hình như đang mở một cửa tiệm trong thị trấn làm ăn, cậu ấy thường đưa Ngô đại ca đến nhà ăn tối hay gì đó...” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play