Một cơn mưa, lớn nhỏ vội vàng rơi xuống, đợi đến nữa đêm mới hoàn toàn dừng hẳn.
Đến lúc sáng sớm, bầu trời đầy mây, vẫn chưa để mặt trời ló ra.
Tình trạng này liên tục đến chiều tối, lúc đến gần tối, trên trời lại bắt đầu mưa nhỏ.
Đợi đến khi trời sáng, thời tiết vẫn giống y như cũ là nhiều mây.
Thời tiết như vậy, khiến trên mặt nông dân tăng thêm vài phần vui vẻ.
Không có mặt trời, thỉnh thoảng có những cơn mưa nhỏ, có thể làm cho hoa màu đã từng bị phơi khô và hạn hán trước đây được uống đủ nước, phát triển tốt hơn một chút.
Bên cạnh đó, thời tiết mát mẻ thoải mái này thích hợp nhất xuống ruộng làm nông, từ buổi sáng đến buổi trưa cũng hoàn toàn không cảm thấy nóng nực.
Nhưng có người thích cũng có người buồn, người khác đều thích, nhà Tô Mộc Lam thì khuôn mặt khốn khổ.
Liên tiếp mấy ngày nay không có mặt trời phơi nắng, khoai lang sấy dẻo phơi không đủ nắng, tuy nhiên cũng có thể ăn, nhưng bởi vì phơi không đủ khô, chưa nói đến việc ăn vào không ngon lắm, khoai lang sấy dẻo này nếu muốn đem tới phiên chợ bán, cũng sẽ có người cảm thấy người buôn bán không đủ thành thật, lấy khoai lang sấy dẻo còn chứa lượng nước lớn đi bán lấy tiền.
“Vậy phải làm sao?”
Đám nhóc Bạch Thủy Liễu trơ mặt ra, hoàn toàn nhăn thành cái bánh bao.
“Nhìn bộ dạng này, nếu ngày mai đi chợ, chắc sẽ không bán được khoai lang sấy dẻo rồi.”
Tô Mộc Lam sờ cầm, “Nhưng cũng không có chuyện gì, làm nhiều bỏng ngô thêm là được, nếu như không được thì lại làm chút đồ khác, đem đến chợ bán, các loại đồ ăn nhiều thì người đến chỗ chúng ta mua đồ ăn cũng sẽ nhiều lên.”
“Nương muốn làm món ăn gì?”
Đám nhóc nhìn về phía Tô Mộc Lam.
“Cái này.....” Tô Mộc Lam gãi đầu phía sau, “Ta phải thử trước đã, còn chưa biết có thể làm ra hay không, đợi khi có thể làm ra rồi, đem cho bọn con xem, cũng để bọn con thử, xem mùi vị có ngon hay không.”
Nếu như Tô Mộc Lam đã nói như vậy, trong lòng đáng nhóc cũng tràn đầy mong đợi, nhưng lại hỏi Tô Mộc Lam, “Nương, có cần bọn con giúp làm gì không?”
“Lần này không cần.”
Tô Mộc Lam nhìn trời, “Nhân lúc này trời còn chưa nóng, Lập Hạ con trước tiên dẫn Trúc Diệp và Mễ đậu đi chỗ mảnh đất đem mảnh đất hoang kia dọn dẹp một chút, mầm khoai lang của chúng ta cũng sắp phát triển tốt rồi, vài ngày nữa là có thể trồng lên.”
“Ta đi nhà Mã thúc bá của bọn con một chuyến.”
“Được.” Bạch Lập Hạ cũng chuẩn bị dẫn Bạch Trúc Diệp và Mễ Đậu đi về phía mảnh đất.
Để lại Bạch Thủy Liễu ở trong nhà canh chừng khoai lang sấy dẻo phơi nắng ở trong sân, Tô Mộc Lam xách theo một cái giỏ tre, mang theo một cái túi vải đi về phía cổng thôn của nhà Mã thị.
Lúc đến Mã thị đang ở trong sân cầm rổ kim chỉ, hướng về chỗ bị mài rách mà vá, nghe thấy âm thanh ngẩng đầu lên nhìn Tô Mộc Lam một cái, “Là nương Thủy Liễu à, có chuyện gì sao.”
“Muốn xem xem hạt lúa mà Mã tẩu từ trồng đã có hay chưa, ta muốn mua hai cân.” Tô Mộc Lam biểu đạt mục đích đến.
Gạo kê, lúc trồng là kê vàng, năng suất không bằng bắp, tốn công chăm sóc hơn bắp nhiều, để có thể kiếm thêm tiền nhiều hơn trên ruộng, đa số bà con sẽ trồng một ít bắp hoặc đậu vào mùa thu, đất cát trồng không nổi bắp mới nghĩ đến việc trồng một số thứ khác, chẳng hạn như đậu phộng, khoai lang, ....
Có thể nói, hiện nay cả thôn, chỉ có duy nhất nhà Mã thị và Vương thị mới trồng kê vàng.
Mã thị nghe thấy, nhất thời cười lên, ánh mắt nhìn Tô Mộc Lam có chút sâu xa.
“Kê vàng nhà ta không rẻ, trong thôn trồng kê vàng không chỉ có duy nhất nhà ta, kê vàng nhà Vương thị mua rẻ hơn nhà ta hai xu, tại sao ngươi lại muốn hỏi mua kê vàng của ta?”
“Đương nhiên là kê vàng nhà Mã tẩu tử tốt, nghe nói cơm nấu ra đều dẻo ngon, rất thơm, cho nên đến đây mua hai cân về nhà nấu cháo ăn.” Tô Mộc Lam trả lời.
“Cháo kê vàng tốt cho cơ thể và dạ dày, người lớn trẻ nhỏ đều có thể ăn.”
“Trong thôn đều nói người mẹ kế như ngươi chuyển tính, con người biến tốt rồi, ta cách nhà ngươi xa, không thường xuyên thấy ngươi còn tưởng người khác nói bậy, lần này thấy vậy chắc là thật rồi, ngươi cũng biết lo lắng cho đám nhóc ăn tốt hay không tốt rồi.”
Mã thị nói vậy, vác thân đứng dậy, vỗ vỗ vào vết chỉ vá trên áo, “Ngươi muốn bao nhiêu, ta cân cho ngươi, nói trước, kê vàng này của ta phải là một văn tiền một cân, trong lòng ngươi tự biết đếm, đừng đến lúc đó đắt quá lại ở sau lưng nói xấu.”
“Đều nói một văn tiền một văn đồ, giá thế nào thì có đồ thế nấy, Mã tẩu tử yên tâm, ta biết, cũng sẽ không phàn nàn, nói thật một câu với Mã tẩu tử, nhà kế bên ta không đi, trực tiếp đến tìm Mã tẩu tử ngươi.”
Tô Mộc Lam cười nói, “Ngươi cứ cân cho ta ba cân kê vàng là được, đợi ăn hết rồi, ta lại đến mua.”
“Vậy thì được.” Mã thị cười lên, “Thấy ngươi hiện tại đối đãi với đám nhóc Thủy Liễu không tồi, nói chuyện cũng dễ nghe hơn vài phần, lần này cho ngươi thêm nửa cân.”
Nói thêm vài câu tâng bốc, liền cho thêm nửa cân kê vàng, xem ra những lời nghe lọt tai này cũng có thể làm lời tiêu tiền đúng là không tồi.
Tô Mộc Lam vui vẻ nói lời cảm ơn, đợi Mã thị cân xong kê vàng, liền đếm ra ba văn tiền cho nàng ta.
“Mã tẩu tử tẩu cứ bận trước, ta về nhà trước đây.” Tô Mộc Lam xách giỏ tre lên, cười rồi bước đi nhanh.
“Đi thong thả....”
Tô Mộc Lam đi vội vàng, Mã thị dặn dò một câu, khi đó nghe được hai từ truyền lại từ phía xa “được thôi”, cười rồi lắc lắc đầu.
Tô thị này, đúng thật là.
Mã thị ngồi xuống, bắt đầu cầm lại kim khâu, khi mũi kim trong tay đâm vào áo mới dừng động tác trên tay, tiếp đó là thở dài một hơi.
Tô thị bây giờ biến tốt như thế, đối đãi với đám nhóc tỷ đệ Thủy Liễu cũng coi như là tận tâm, Bạch Thạch Đường này nếu như ở dưới suối vàng biết được đoán là cũng có thể yên tâm rồi.
Nhưng Bạch Thạch Đường này, cái mệnh thật sự là không thể nào nói nổi.
Tuổi còn trẻ thì đã không có vợ, một mình dẫn theo nhiều đứa trẻ như vậy, còn vớ phải Tô Mộc Lam ác độc hồi trước kia làm vợ, bây giờ không dễ dàng gì mới phát hiện sự lương thiện của Tô Mộc Lam, người trở nên tốt rồi, nhưng Bạch Thạch Đường lại không còn nữa.
Rõ ràng là một người tốt, giúp người trong thôn biết bao nhiêu việc, kết quả lại mất sớm như vậy.
Ông trời vẫn là không có mắt....
Tô Mộc Lam về nhà, liền từ trong túi móc ra một bát kê vàng, bỏ vào trong chậu ngâm nước.
“Nương, có cần con giúp làm gì không?” Mắt cá chân của Bạch Thủy Liễu đã đỡ nhiều rồi, vịn vào tường của phòng bếp đến trước mặt Tô Mộc Lam.
“Không cần, trước tiên cứ ngâm trong nước là được.” Tô Mộc Lam nói, “Đợi đến buổi chiều mới có thể nấu ăn được.”
Con cứ ngồi trong nhà trước, ta đi chỗ mảnh ruộng xới đất, đợi ta về rồi làm cơm trưa, ta cũng tiện đi ruộng khoai lang, hái chút đọt khoai lang về xào.”
“Được.” Bạch Thủy Liễu cố gắng muốn đứng lên tiễn ra cửa, lại bị nàng ấn ngồi xuống, chỉ có thể cười trước Tô Mộc Lam nói, “Vậy nương về sớm chút.”