“Chung quy người kiểu này luôn có nhiều nguyên nhân khác nhau, tư tưởng cũng nhiều loại kì quái, nói ra lời khẳng định chúng ta không muốn nghe, không thích nghe, có lúc là vô tâm, có lúc là cố ý, nếu vì lời vô tâm củba người khác mà tức giận, chúng ta tức giận đau lòng, người khác căn bản không biết, đây không phải là phí công tức giận?” 

“Nếu là người khác cố ý, chúng ta vì vậy tức giận, ngược lại họ đạt được mưu đồ, cũng không đáng. Tóm lại nếu là chuyện rất nhỏ, những lời không quá quan trọng, không cần thiết để trong lòng, cũng không cần phải quá so đo.” 

“Mà ta thấy, Phùng thị này tuy cách nói có chút kì lạ, nhưng cũng nhớ đến nếu chúng ta thật sự vào bước đường kia, nàng ta còn đồng ý lấy ra ba cái bánh ngô, vẫn còn có ý tốt, mặc kệ bởi vì nguyên do gì so với người tâm tư xấu xa hoàn toàn mà nói, cũng xem như là không tệ.” 

Ví dụ như, so với lòng dạ xấu xa rõ ràng của Trương thị mà nói. 

“Là đạo lý như vậy.” Bạch Thủy Liễu trầm ngâm gật đầu. 

Sau khi suy nghĩ chốc lát, lại nói: “Nghe hiểu tương đối ý của nương, người không vẹn toàn, có đôi khi không cần quá so đo, toàn diện không tệ là được.” 

Là như vậy.” Tô Mộc Lam tán dương gật đầu. 

Chưa kể, tuổi Bạch Thủy Liễu lớn nhất, cũng xem như thông suốt tường tận việc này, một chút đã hiểu rõ. 

Bạch Lập Hạ còn chớp mắt: “Vậy nếu gặp những người tâm địa rõ ràng xấu thì sao?” 

“Thế còn nói, nhất định không thể nhẹ nhàng để bọn họ đi.” Tô Mộc Lam nói: “Nhưng cũng phải chú ý cách thức và phương pháp, phải xem cụ thể là việc gì, đối mặt chính là tình huống gì, việc này nói trong một hai câu không rõ ràng lắm, về sau gặp chuyện này, chúng ta lại nói kỹ.” 

“Được rồi, nhanh chóng ăn cơm, ăn cơm trưa xong không thể nghỉ ngơi, mau chóng làm xong mới được, ta thấy trời hôm nay không được tốt.” 

Từ buổi trưa bắt đầu nấu cơm, trên trời có nhiều mây hơn và bây giờ trời không thể phơi nắng, dựa theo tình hình này mà nói, nói không rõ chiều muốn mưa, cũng không nói rõ khoai lang sấy khô sẽ không phơi được.

Bốn củ cải nhỏ nghe thấy lời này, đều gât đầu, vội vàng cầm banh báo thịt trong tay đưa vào miệng. 

Sau khi nhanh chóng ăn xong cơm, bắt đầu thu xếp phơi nắng khoai lang sấy dẻo. 

Nửa đêm từ trên trời mưa to trút xuống. 

Mưa to xối xả, nước chảy xuống mái hiên, rơi lộp bộp, từ cửa nhìn, giống như thể một bức màn mưa đã được treo lên. 

“May mà chúng ta chân tay nhanh, đã thu dọng xong khoai lang sấy dẻo, bằng không dính nước khoai lang khô sợ sẽ bị hỏng.” Bạch Lập Hạ lau trán, bởi vì vừa nãy bận rộn mồ hôi sinh ra tầng tầng lớp lớp trên trán. 

“Ừ” Bạch Thủy Liễu gật đầu: “Nhưng chiều nay trời không có nắng, khoai lang sấy dẻo không phơi nắng được, buổi tối dự tính không bó lại được, phải ở trong phòng hong khô mới được.” 

Trên bàn, trên ghế, trên thùng, tất cả đều đặt mẹt tre, trên mẹt tre cũng đều phơi khoai lang khô, phòng rộng, nếu để như thế, chính là muốn nói, dễ dàng hấp dẫn chuột lại đây, buổi tối phải để tâm nhiều một chút mới được. 

Tô Mộc Lam nghĩ rồi nói: “Nếu không được, hay là ta đi gặp thím Lưu các con mượn đại hoàng một chút, có đại hoàng ở đây, chung quy chuột không dám tới, buổi tối ta trông một chút, hẳn là sẽ không có việc gì.” 

“Được, con đi.” Bạch Lập Hạ xắn ống quần, cầm chiếc mũ treo ở cửa lên. 

 “Để ta đi, trời tối mưa lớn, con lại té nữa, đúng lúc ta cần nói chuyện với Lưu thẩm tử của con vài câu.” Tô Mộc Lam nhận lấy nón tre, lại đi gói một chút bỏng ngô nàng mới làm hồi chiều. 

Làm phiền người khác, Tô Mộc Lam có chút áy náy, cộng thêm lúc trước vợ chồng Lưu thị cũng chăm sóc đám nhóc, người mẹ kế như nàng, không thể thể hiện lễ tiết gì cũng không biết được, cũng nên biểu thị sơ sơ một chút mới được. 

Hơn nữa, mẹ chồng Lưu thị cũng không phải là người ngoan cố, chỉ cần cho chút đồ, cũng có thể chặn miệng Hàn thị, bớt cằn nhằn Lưu thị vài câu. 

“Vậy nương đi chậm một chút.” Bạch Lập Hạ có chút lo lắng nhìn Tô Mộc Lam đội mưa đi ra ngoài, tận lực đem đèn xách trong tay để càng cao lên một chút, để Tô Mộc Lam có thể nhìn thấy rõ một chút bước đi trên đường. 

Cho dù Tô Mộc Lam đội nón tre, lúc đến bên trong nhà Lưu thị, quần đã bị ướt nửa khúc, giày mang trên bàn chân, sớm đã dính đầy bùn. 

“Mưa lớn như vậy, Tô tẩu tử ngươi sao lại đến đây?” Lưu thị đang ở phòng bếp rửa bát đũa, thấy Tô Mộc Lam đội mưa qua đây, vội vàng đem tay của bản mình chùi vào trên tạp dề, “Mau đi nhà chính ngồi một chút, ta pha tách trà cho tẩu uống.” 

“Khỏi làm đâu, ta qua đây mượn Đại Hoàng.” Tô Mộc Lam đem đồ ôm trong lòng cho Lưu thị, “Đây là hạt bỏng ngô nổ nhà ta, đem qua đây một ít cho đám trẻ ăn.” 

Lưu thị chưa bao giờ nghe đến cái tên bỏng ngô này, không biết là đồ gì, nhưng nghe được bên trong mang theo một từ hạt, liền vội vàng từ chối, “Đến mượn một con mèo còn phải cho đồ sao? Sau này ngươi đừng khách khí làm ra cái này nữa? Mau đem về, cho đám nhóc trong nhà ăn đi.” 

Tình trạng trong nhà Tô Mộc Lam, Lưu thị đều biết. 

Mặc dù Tô Mộc Lam bây giờ tốt rồi, không ngược đãi đám nhóc Bạch Thủy Liễu, nhưng trong nhà tổng cộng chỉ có mấy sào ruộng, thu hoạch lương thực cũng có hạn, trong nhà tuy nói nghèo kiếp xác, nhưng cũng voi như là cấp thấp trong thôn, cuộc sống cũng rất túng quẫn. 

Đồ không thể nhận, là không thể nhận. 

“Trong nhà còn có, đám nhóc Thuỷ Liễu cũng đều ăn rồi.” 

Tô Mộc Lam vẫn như cũ nhét đồ vào trong tay Lưu thị, “Không phải là đồ đáng tiền gì, hạt bắp này tự làm, ngươi cũng đừng khách khí.” 

“Lúc trước ta hồ đồ, tẩu cũng thầm lặng giúp đám nhóc Thủy Liễu, cũng nhờ tẩu giúp nhiều, nếu không không biết đám nhóc thành bộ dạng gì rồi, đồ này cũng không nhiều, cho đám trẻ làm đồ ăn ăn vặt hết.”

Thấy Lưu thị còn có ý từ chối, Tô Mộc Lam nhìn vào gian nhà chính, hạ giọng xuống, “Ta biết tẩu đau lòng cho nhà ta, nhưng cũng phải chú ý đến Hàn thẩm tử bên này.” 

Lưu thị giúp đỡ đám nhóc Bạch Thủy Liễu, Hàn thị không ít ở sau lưng chỉ chỏ, nhìn Lưu thị cũng bằng trăm con mắt ghét bỏ. 

Đồ tuy nói không nhiều, cũng không quý giá, nhưng có chuyện này, cũng có thể khiến Lưu thị dễ ăn nói trước mặt Hàn thị. 

Tô Mộc Lam nói như vậy, Lưu thị suy nghĩ, lúc này mới nhận lấy chút bỏng ngô, “Nếu muội đã nói vậy, vậy ta đành nhận.” 

“Nhận đi mà, thật không phải là thứ đồ đáng tiền gì, nếu như đám trẻ thích ăn, ta sẽ mang qua nữa.” Tô Mộc Lam nhìn nước mưa chảy ra từ mái hiên nhà bếp của nhà Lưu thị, “Mưa này một lúc nữa chắc sẽ không dừng lại, đám nhóc ở nhà chắc cũng có chút sợ, ta cũng không ở lại lâu nữa.” 

“Vậy ta đi kêu Đại Hoàng cho muội.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play