“Ta nói chuyện thẳng, cũng không giấu giếm nên nói thẳng thắn.”
Phùng thị mở miệng nói: “Chúng ta là nhà nông, cả ngày mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời, kiếm tiền vất vả, khó khăn qua ngày, năm nay thu nhiều hơn hai đấu lương thực, đây là ông trời mở mắt, để chúng ta mưa thuận gió hòa, xem như là may mắn của chúng ta.”
“Nhưng đây là lúc được may mắn, cũng có lúc vận số không tốt, ông trời nói không vui vẻ, năm này có thể không thu hoạch được, không có lương thực ăn cho nên sống qua ngày, quan trọng là dài lâu, không thể chỉ nghĩ đến hiện tại, không nghĩ về tương lai.”
“Lấy ngươi lúc này nói đi, trong nhà xem như còn có chút lương thực dư, cũng có thể lấy lương thực dư bán đổi ra chút bạc, mua một hai lần thịt ăn bữa ngon, nhưng ăn xong bữa ngon, giải quyết thèm ăn, còn tương lai? Sau này nếu như nói không có lương thực, ngươi và bốn đứa trẻ sống thế nào?”
“Cho nên ngươi nghe tẩu tử khuyên một câu, sống tiết kiệm một chút, không nên tiêu tiền như nước, trong tay có tiền liền tiêu toàn bộ, trong nhà có lương liền ăn toàn bộ, phải nghĩ sau này ngày tháng còn dài, tương lai lo trước lo sau mới được, bằng không lúc này các ngươi ăn vui vẻ, đợi cho sau này không còn thức ăn này nọ để ăn, không phải không cũng không có chỗ khóc?”
“Đây là đợi ngày tháng khó khăn mới nghĩ tiết kiệm, chỉ sợ đã muộn, đến lúc đó bụng đói, lẽ nào dẫn bốn đứa trẻ ra ngoài xin cơm? Người trong thôn chúng ta đều là người tâm địa tốt, khẳng định cũng không thể nhìn cô nhi quả phụ đang sống chết đói, nhưng cuộc sống mọi người cũng không quá dư dả, cho các người ăn một miếng, gia đình mình phải nhịn ăn một miếng, một hai lần còn được, thời gian lâu dài, chỉ sợ ai cũng không chịu nổi...”
Nhất là nhà nàng ta, trong thôn giàu có hơn nhà người khác, nếu Tô Mộc Lam quay đầu dẫn bốn đứa nhỏ đến cửa, nhà bọn họ vì thể diện, không thể cho ít bánh ngô hơn nhà người khác, mà cho rồi thì không tiếc ư.
Phùng thị càng nghĩ trong lòng càng hoảng loạn: “Dù sao ta nói trước với ngươi, nếu lúc này ngươi không biết sống tiết kiệm chút, sau này cuộc sống khó khăn như đã nói, nhà ta một ngày cũng chỉ có thể cho vài cái bánh ngô, nhiều lắm cũng chỉ có thể cho nhà các ngươi hai ba cái, đừng nhìn nhà ta cuộc sống dư dả, nhưng Khả Vĩnh còn phải đi học, tiền trả công cho thầy giáo và bút mực đều rất đắt...”
Phùng thị này nói một hồi, như đậu đổ ống tre, kêu răng rắc, Tô Mộc Lam nghe thấy mà bật cười.
Không ngờ Phùng thị ở trong này khuyên bảo tận tình lâu như vậy, muốn nàng tiết kiệm, sống tính toán tỉ mỉ, vì sợ nàng làm gia đình lụi bại, dẫn mấy đứa Bạch Thủy Liễu đến cửa chìa tay xin cơm ăn?”
Cũng đúng, lúc lần đầu đi chợ bán khoai lang sấy dẻo, trên đường gặp được Phùng thị, nàng ta liền biểu lộ ra dáng vẻ lo lắng như vậy, thậm chí sau lưng còn nói đạo lý hai câu.
Lúc ấy Tô Mộc Lam vừa đến nơi này chưa được hai ngày, tiếng xấu trên người chưa trừ. Hơn nữa làm khoai lang sấy dẻo cũng dễ bị người khác hiểu lầm là dùng khoai lang sấy dẻo để nghiền thành bột, Tô Mộc Lam cũng không để ý quá nhiều chuyện này, chỉ là lâu dài, người ngoài đã biết sự tình, cũng sẽ không lại hiểu nhầm.
Chưa từng nghĩ, Phùng thị này vẫn nhớ đến chuyện này, ngược lại ngày càng thể hiện lo lắng.
Lo lắng đến mức đến cửa khuyên bảo.
Trong khoảng thời gian ngắn này, Tô Mộc Lam cũng không biết nên đánh giá Phùng thị như thế nào.
Nếu nói nàng ta là nhân vật phản diện cực phẩm, nàng ta còn nghĩ Tô Mộc Lam đi đến bước đường kia, đến lúc đó sẽ cho hai ba cái bánh ngô.
Nhưng nếu nói nàng ta là người tốt thì mạch mão não lại không được bình thường, đang êm đẹp, ai sẽ nghĩ nhà người khác ăn nhiều hơn hai lần thịt thì sau này không tốt, phát triển theo chiều hướng xấu hơn, sau này đi xin cơm?
Tô Mộc Lam đã cảm thấy có chút bất đắc dĩ, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tô Mộc Lam có nén trong lòng xúc động muốn cười ra, nhìn về phía Phùng thị: “Vâng, Phùng tẩu tử nói rất đúng, có lý.”
“Nếu cảm thấy tẩu tử ta nói đúng, sau này nhớ kỹ, quan trọng nhất là phải thay đổi, biết không?” Phùng thị thấy Tô Mộc Lam đồng tình ý kiến với mình, nàng ta nhẹ nhõm thở ra.
“Vâng, yên tâm đi, Phùng tẩu tử, ta nhất định nhớ kỹ, ta cam đoan sau này khi nhà mình không có lương thực ăn, nhất định sẽ không đi xin thức ăn củba người trong thôn, đặc biệt nhất là nhà Phùng tẩu tử, cho dù đi, cũng tuyệt đối xin vượt quá hai cái bánh ngô.”
Tô Mộc Lam nói, “Tóm lại đến lúc đó tuyệt đối sẽ không làm cho Phùng tẩu tử khó xử, Phùng tẩu tử ngươi xem thế này được chưa?”
Này còn tạm tàm... “Giọng điệu Phùng thị hoàn toàn nhẹ nhõm, cầm giỏ trúc vừa rồi tiện tay đặt ở đầu tường nhà Tô Mộc Lam lên, xách lên cánh tay: “Được rồi, ngươi nhanh chóng ăn cơm đi, ta phải nhanh trở về nấu cơm.”
“Phùng tẩu tử đi thong thả.” Tô Mộc Lam có chút dở khóc dở cười nhìn theo Phùng thị.
Đợi nàng ta đi xa, lúc này mới chuẩn bị trở về tiếp tục ăn cơm.
Kết quả còn chưa có hoàn toàn xoay người, Tô Mộc Lam lại nghe thấy tiếng Phùng thị vang lên phía sau.
“Vậy, nương Thủy Liễu.” Phùng thị vẻ mặt rối rắm, nhìn Tô Mộc Lam một lúc lâu sau, do dự mở miệng: “Kì thật bây giờ ngươi coi như là người tốt, đốt xử với đứa nhỏ cũng xem như thương xót, nếu thật sự đến lúc đó, chỉ sợ hai cái bánh ngô không đủ năm người các ngươi ăn, khi đó ta có thể cho các ngươi ba cái bánh ngô, quả thật không xong, bốn cái cũng được, nhưng mà đó là nhiều nhất rồi, thật sự không thể cho nhiều hơn, bánh ngô này cũng chỉ có thể làm bằng bột bắp và bột khoai lang, không thể nào làm bằng bột mì được...”
Tô Mộc Lam: “....”
Đây thật sự là cảm ơn ngươi.
Lại nói nói mấy câu, có chút tốn sức đuổi Phùng thị đi, Tô Mộc Lam bất đắc dĩ đỡ trán trở về ngồi trở lại tấm gỗ, cầm lấy nửa cái bánh bao vừa ăn còn lại.
“Phùng bá nương này nói chuyện khó nghe, bà ấy sợ nhà chúng ta thành bộ dạng kia, sợ chúng ta quay đầu lại đi đến nhà bà ấy xin lương thực, nhà chúng ta cũng không phải không kiếm được tiền, cũng không phải không trồng trọt, vì sao nhất định sẽ đi xin cơm?”
“Trong nhà bà ấy chẳng qua so với nhà khác đất nhiều hơn chút thôi, đã cho rằng nhà người khác đều nhìn chằm chằm lương thực nhà mình? Nghĩ người khác là cái gì?” Bạch Lập Hạ mới nghe rõ ràng, lúc này cũng rất tức giận.
Sắc mặt Bạch Thủy Liễu cũng vô cùng khó coi, gật đầu theo: “Lập Hạ nói rất đúng, lời Phùng bá nương có chút quá cay nghiệt.”
Mạch não Phùng thị kì lạ, nói chuyện cũng thẳng, nghe tức giận là chuyện hết sức bình thường.
Huống chi lần trước Bạch Thủy Liễu nghe Phùng thị ở đó cằn nhằn, lúc này lại đến cửa cằn nhằn, không tức giận mới kì lạ.
Tô Mộc Lam lại mím môi cười: “Ta thấy, Phùng thị này cách nói kì quái, nói chuyện lại không lọt tai, nhưng tâm địa cũng không tệ lắm, không tính là người xấu.”
Các con, cũng không cần sốt sắng, nếu Phùng thị lo lắng chuyện này, thì để cho nàng ta lo lắng đi, dù sao đến lúc bởi vì chuyện này ăn không ngon, ngủ không yên cũng không phải là chúng ta, chúng ta sống như cũ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng không phải sao?”