Khi người khác bán đồ, đều là mèo khen mèo dài đuôi, còn phải khen đến xuýt xoa chích choè lên; chỉ có ưu điểm không có nhược điểm, mục đích là bán được đồ trong tay ra.
Nhưng lúc này Tô Mộc Lam lại rất thản nhiên nói thứ đồ này tuy rằng ăn ngon, nhưng ăn nhiều dễ bị nóng, một chút cũng không giấu diếm, khiến người ta cảm thấy người này vô cùng thành thật.
Những người đến xem bỏng ngô vào thời gian này, càng có ấn tượng ban đầu tốt hơn một chút về Tô Mộc Lam, càng lúc càng có nhiều người có ý muốn mua bỏng ngô này.
Do đó, ngươi lấy một gáo, ta lấy một gáo, trước sạp hàng của Tô Mộc Lam, nhất thời náo nhiệt trở lên.
Người đến mua bỏng ngô nhìn thấy khoai lang sấy dẻo mềm mại thơm ngọt, cũng nhịn không được mà mua một ít, mà lúc trước bởi vì đã từng mua khoai lang sấy dẻo của Tô Mộc Lam đến mua lại, thấy Tô Mộc Lam ở đây lại có món ăn bỏng ngôn mới mẻ này, liền cũng mua một văn tiền.
Khoai lang sấy dẻo và bỏng ngô hai thứ đồ này bán đều không tồi, rất nhanh đã đi hết phân nửa.
“Việc làm ăn của ngươi, đúng thật là càng tốt hơn lần trước.”
Tô Mộc Lam ngẩng đầu, nhìn thấy người đến không phải người lạ, lúc đúng là đại thúc bán đậu phụ, nhếch môi cười nói, “Nhờ phước của đại thúc, cũng được. Lúc nãy luôn bận rộn, cũng không chú ý đến việc đi đưa khoai lang sấy dẻo cho đại thúc, nhờ người mang hộ phần khoai lang sấy dẻo này củba người đi vậy.
Nói xong lời này, Tô Mộc Lam từ đáy sọt tre, lấy ra khoai lang sấy dẻo ra, đưa cho ông.
Khoai lang sấy dẻo kia là dùng tấm vải bọc lại, gói vô cùng ngay ngắn, rất rõ ràng là lúc đầu đã chuẩn bị tốt, cũng giống như Tô Mộc Lam nói, nàng thật sự ghi nhớ chuyện này, không phải chỉ nói xã giao.
Đại thúc nhếch miệng cười, “Ngươi còn nhớ đến chuyện này.”
Khoai lang sấy dẻo này nặng một cân, lúc trước cho Tô Mộc Lam miếng đậu phụ kia là một cân rưỡi, đại thúc lấy hai văn tiền đưa ra cho.
“Tiền cọc đã nhận rồi, nếu như không nhớ, vậy thì không phải là thất hứa sao?” Tô Mộc Lam nhận lấy tiền cười nói, lại lấy hai mớ bỏng ngô nhét vào trong tay ông, “Hoa bắp mới làm, đại thúc cũng thử xem, xem có hợp khẩu vị.”
“Vậy ta cũng không khách sáo, liền đón nhận.” Đại thúc cũng không khách sáo, bỏ khoai lang sấy dẻo vào giỏ tre nhỏ của mình, nói với Tô Mộc Lam, “Ta thấy rằng ngươi cũng đang có ý định sau này thường xuyên đến phiên chợ buôn bán, ta họ Ngô, ta tên Ngô Điền Phúc, lập quầy hàng ở trấn bán đậu phụ đã hơn mười năm, trên phố này cũng coi là có nhiều người quen, sau này sạp hàng ở chợ gặp phải chuyện gì cần mở miệng, cũng đừng khách khí với đại thúc, đều là sạp hàng buôn bán, coi như giúp đỡ lẫn nhau.”
“Đa tạ Ngô thúc, ta là người của Bạch gia thôn, gia trong nhà tên là Bạch Thạch Đường, nương gia họ Tô.”
Tô Mộc Lam thấy Ngô Điền Phúc là một người có tính tình sảng khoái, cũng giới thiệu bản thân đơn giản.
“Được, vậy nhà Thạch Đường ngươi cứ bận trước, ta đi trước xem sạp đậu phụ kia nhà ta.” Ngô Điền Phúc cười ha ha, quay về sạp đậu phụ của mình mà đi làm việc.
Tô Mộc Lam tiếp tục chuẩn bị bán bỏng ngô và khoai lang sấy dẻo của bản thân.
Đợi đến lúc hai cái sọt tre đều bán sạch sẽ, túi tiền trong lòng Tô Mộc Lam cũng biến thành căng phồng.
Hơn ba mươi cân khoai lang sấy dẻo, cuối cùng bán được là tám mươi sáu văn tiền, mà bỏng ngô lần này, thì bán được ba mươi chín văn tiền, cộng vào là có một trăm hai mươi lăm văn tiền, có thể nói là thu hoạch được nhiều.
Lần đầu tiên phiên chợ thu nhập đạt đến được ba con số, cũng tính là buôn bán nhỏ có tiến bộ nho nhỏ, Tô Mộc Lam cũng cảm thấy cảm giác thành tựu đầy ắp, khóe miệng nhịn không được mà cong cả lên.
“Nhìn bỏng ngô nhiều như vậy, nhưng lại không được gì.” Lướt qua trong mắt Bạch Lập Hạ có chút thất vọng.
Một sọt to như vậy, cuối cùng vẫn không bằng tiền bán một nửa khoai lang sấy dẻo, sự chênh lệch này thật sự khá rõ ràng, nhất là cô bé cảm thấy bỏng ngô so với khoai lang sấy dẻo ngon hơn, luôn cảm thấy nên bán được nhiều tiền hơn khoai lang sấy dẻo mới đúng.
“Tuy nói một sọt nhìn thấy bán không được nhiều tiền, nhưng lợi ở chỗ tiền vốn thấp.”
Tô Mộc Lam giải thích nói, “Bán khoai lang sấy dẻo, tiền vốn cũng phải bằng ba đến bốn phần, nhưng một rổ bỏng ngô to như vậy, hạt bắp cộng thêm dầu và đường, tổng cộng chưa tới ba phần, hơn nữa làm ra, không tốn công tốn sức bằng khoai lang sấy dẻo, bất cứ lúc nào cũng có thể làm, còn không cần suy nghĩ đến thời tiết.”
“Đợi chúng ta lần sau lại làm thêm một chút bỏng ngô bán, dần dần, tiền này không phải nhiều rồi sao? Loại chuyện kiếm tiền này, phải từ từ làm, nóng lòng là sẽ ăn không được đậu phụ nóng.”
Đến đây, một cái rổ này là ba mươi chín văn tiền, nếu như hai rổ sẽ gần tám mươi văn tiền, một tháng có chín phiên chợ, chỉ mỗi món bỏng ngô một mình, đã có thể bán được gần một lượng bạc rồi, trừ các chi phí, có thể kiếm hơn sáu trăm văn tiền.
Năm sau, không phải là mấy lượng bạc đều xuất hiện rồi sao?
Nếu như cộng thêm khoai lang sấy dẻo, một năm ít nhất phải kiếm được hơn mười lượng, nếu như có thể có được nhiều tiền bạc như vậy, vậy cuộc sống trong nhà, còn không phải vô cùng thoải mái sao?
“Nương nói rất đúng.”
Bạch Lập Hạ vô cùng đồng ý mà gật đầu.
Tô Mộc Lam thấy trong mắt Bạch Lập Hạ lóe sáng, biết cô bé trong lòng lúc này đang nghĩ đến một đống tiền, cười sờ vào đầu nhỏ của cô bé, “Việc buôn bán này càng lúc càng mở rộng, sau này con đường kiếm tiền của chúng ta cũng càng lúc càng nhiều, chuyện này chúng ta từ từ làm, không nóng vội.”
“Ừm, con tin nương.” Giọng nói của Bạch Lập Hạ, so với lúc nãy càng giòn giã thêm hai phần.
Cô bé là thật sự tin, tin từ tận đáy lòng.
Đặc biệt là đi cùng Tô Mộc Lam lên phiên chợ, nhìn thấy Tô Mộc Lam buôn bán lúc đó bộ dạng vô cùng tự tin và linh hoạt, ý nghĩ này ở trong đầu cô bé càng thêm kiên định.
“Tin nương là tốt.”
Tô Mộc Lam cười đem hai sọt tre trống rỗng vác lên thân, “Đi, chúng ta đi mua thịt, buổi trưa đi hấp bánh bao thịt ăn.”
“Được, chúng ta ăn bánh bao thịt.” Bạch Lập Hạ cười híp mắt, thậm chí lúc trên đường về, còn mang theo chút hoạt bát, là khí thế hừng hực và sôi nổi của một đứa trẻ nên có.
Sau khi từ lúc nàng đến nơi đây, nhìn thấy đám nhóc hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng tuổi, trưởng thành và thận trọng, ở một mức độ nào đó khiến Tô Mộc Lam đau lòng, mà nàng bây giờ thấy bộ dạng trước mắt của Bạch Lập Hạ, trong lòng nhất thời có chút vui vẻ yên tâm.
Nàng là một người mẫu thân, cũng xem như là đạt đến tiêu chuẩn cơ bản.
Tô Mộc Lam nhướng mày.
Mua một cân thịt đùi trước, lại mua hai bó hành, Tô Mộc Lam cùng Bạch Lập Hạ đến nhà sau đó liền bắt đầu làm việc.
Trước lúc sáng sớm dậy xuất phát đi lên trấn bột mì lên men đã nở hoàn toàn, cho nước kiềm vào nhào đều trên thớt, cán thành một chiếc bánh mỏng có độ dày vừa phải và tròn, đem phần nhân thịt hành lá đã bầm xong nhét vào bên trong bánh bao, nắn các nếp gấp của bánh bao lại.
Những viên bánh bao tròn, ở trên thớt ngay ngắn mà xếp thành hàng ngũ.
Bạch Thủy Liễu cùng Bạch Lập Hạ có lòng muốn giúp gói bánh bao lại, nhưng hai cô bé đã lâu thật lâu rồi không có ăn bánh bao, cũng chưa từng gói bánh bao, đây lại là nhân thịt quý giá, vỏ còn là bột mì, sợ nếu như gói hư rồi, lãng phí nhân thịt và bột mì.