Lòng tin trong Tô Mộc Lam tăng thêm, trên mặt tràn đầy ý cười, “Cảm thấy ngon là tốt, đợi lần này lúc đi phiên chợ ở trấn bán khoai lang sấy dẻo, đem bỏng ngô cùng mang đi theo, xem có thể bán được ít tiền hay không.”
“Cái này ngon như vậy, chắc chắn bán đắt.” Bạch Trúc Diệp vô cùng chắc chắn.
“Vậy thì đợi nương bán được mớ hoa bắp này, đến lúc đó quay về hấp bánh bao thịt cho bọn con ăn.” Tô Mộc Lam sờ vào đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp.
Bánh bao thịt.
Phần vỏ bột trắng ngần, bên trong nhân đều là thịt, khi cắn một miếng, nước thịt chảy tràn, thơm đến nỗi không thể chờ mà muốn nuốt cả lưỡi xuống cùng bánh bao.
Món ăn ngon này, mới nghe thôi đã không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Đám nhóc không kìm được cảm giác nước bọt trong miệng ngày càng tăng, nuốt nước bọt xuống, thậm chí còn không biết bụng ai đang phát ra tiếng ùng ục.
Âm thanh vang dội vào kéo dài.
Tô Mộc Lam thấy vậy nhếch miệng liên tục cười, vừa nhắc đến bánh bao thịt, e rằng đều đói rồi, hoa bắp này phải phơi một chút mới càng giòn, trước tiên bỏ vào trong sân phơi một chút, chúng ta mau chóng làm cơm trưa.”
Đám nhóc bị Tô Mộc Lam chọc cười đến liên tục cười ha ha, không còn tán gẫu nữa, chỉ theo Tô Mộc Lam đi làm một số công việc trong khả năng, rồi bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Món mì ăn có chút nhạt nhẽo, Tô Mộc Lam dùng mì trắng và mì khoai lang, kết hợp với rau xanh để làm súp mì vào buổi trưa, đến khi buổi tối, hái một quả bí đỏ non, ăn kèm với mì bột bắp và sợi mì trắng, và hấp bắp cải.
í đỏ hơi ngọt, bột bắp cũng có chút ngọt, bắp cải ăn vào có thể
nói là ngọt đến tận đáy lòng.
Phơi khoai lang sấy dẻo, khai hoang, bỏng ngô nổ.
Đợi đến phiên chợ lớn hôm nay, Tô Mộc Lam sẽ mang theo một sọt khoai khoai lang sấy dẻo nặng trĩu và một sọt bỏng ngô lớn đến phiên chợ ở thị trấn.
Đi cùng nàng, còn có Bạch Lập Hạ.
Hai cái sọt tre đều chất đầy, thậm chí sọt tre bỏng ngô còn bự hơn một chút, nhưng sọt tre bỏng ngô kia còn nhẹ hơn nhiều.
Tô Mộc Lam để Bạch Lập Hạ vác bỏng ngô, bản thân thì vác sọt khoai lang sấy dẻo nặng kia, hai người thong thả đi về hướng trấn.
Đi hột hồi nghỉ một lát, hai người chắc là đi hết nửa canh giờ, mới đến trấn.
Tìm một nơi thích hợp, Tô Mộc Lam liền dẫn theo Tô Lập Hạ bắt đầu bày sạp rao bán.
“Khoai lang sấy dẻo thơm ngon mềm mại, ba văn tiền một cân.”
“Bỏng ngô vừa thơm vừa giòn, mau đến nhìn một chút.....”
Giọng nói du dương như thường ngày, dễ chịu bắt tai thu hút ánh nhìn của mọi người.
Hơn nữa khoai lang sấy dẻo này lần trước ở phiên chợ đã thấy mấy lần, thường xuyên ở phiên chợ, cũng trở nên bình thường, cảm thấy không có gì mới mẻ, nhưng bỏng ngô này, thật sự là lần đầu nghe nói.
Bởi vì tò mò, tự nhiên cũng sẽ có người đến trước xem, lại nhìn vào thứ hoa trắng giống như những đám mây nhỏ bên trong sọt tre, nhịn không được mà hỏi Tô Mộc Lam, “Bỏng ngô là cái gì?”
“Đây chính là bỏng ngô, ngươi nếm thử trước?” Tô Mộc Lam buôn bán xưa nay luôn không keo kiệt, nhặt mấy cái đưa cho đối phương.
Thứ đồ cho miễn phí, phần lớn sẽ không từ chối, người đến xem thấy bỏng ngô nhẹ bay, dường như tản ra ti tí mùi ngọt ngào, liền ngập ngừng đưa vào trong miệng.
Vừa thơm vừa giòn, ăn vào có chút ngọt, sau khi nuốt vào, sau đó càng cảm thấy lưu vị lâu dài.
Quan trọng là, luôn có cảm giác căn bản không thể dừng ăn lại được, đặc biệt muốn với tay ra đi lấy một nắm bỏng ngô tiếp tục ăn.
Đã thử miễn phí mấy cái, tất nhiên không thể lại thử miễn phí làm ra chuyện mất mặt như vậy được, người kia giương mắt nhìn hỏi, “Cái bỏng ngô này ngươi bán thế nào?”
“Một văn tiền, một gáo.”
Tô Mộc Lam đáp lời, trong tay cầm cái gáo múc nước được làm từ trái hồ lô cắt một nửa từ bên trong sọt tre múc ra ngoài một gáo đầy đặn, với lại bỏng ngô còn nhỉnh lên một chút.
Gáo múc nước không tính là nhỏ, bỏng ngô múc ra ngoài càng không ít, nếu như để vào trong bát, thì cũng phải có hai ba cái bát to.
Người đến hiện rõ trong đôi mắt lé lên tia sáng.
Một văn tiền, nhiều nhất là mua được một miếng kẹo mè xửng nhỏ, bỏ vào trong miệng nhai hai lần là hết, nếu như mua bánh quai chèo, chỉ có thể mua được nửa cây lớn, nhiều nhất là nhai thêm được vài cái.
Nhưng nếu mua được một gáo bổng ngô như vậy, làm đồ ăn vặt, nếu như không liên tục ăn mãi không dừng, thì có thể ăn được một hai ngày, hơn nữa trẻ con trong nhà tuyệt đối người người đều có phần, không bởi vì ăn không được mà ầm ĩ lên.
“Ta mua một gáo.” Người kia rất dứt khoát mà đưa một văn tiền cho Tô Mộc Lam, đem cái sọt nhỏ của mình đưa qua, mở ra túi vải bỏ đồ ăn bên trong, để Tô Mộc Lam bỏ vào trong đó.
“Được.” Tô Mộc Lam vô cùng dứt khoát, múc một gáo đầy có chút nhỉnh lên, lại thêm lên trên một mớ, “Ăn ngon lại đến nữa.”
“Được.” Thấy Tô Mộc Làm buôn bán dứt khoát sảng khoái, trên khuôn mặt người kia đều tràn đầy nụ cười vui vẻ, vác sọt tre mà đi.
Đi được hai bước chân lại dừng lại, chỉ bỏ sọt xuống, từ bên trong nắm ra một mớ bỏng ngô, một bên đi một bên nhét vào trong miệng, ríu rít khen ngợi, hơn nữa cả khuôn mặt đều là nụ cười hài lòng.
Vạn sự khởi đầu nan, cái này là mở hàng đầu tiên, hơn nữba người kia cũng rất thích, người khác cũng đều bu lại xung quanh.
“Bỏng ngô, cái tên này vô cùng mới mẻ, không biết rốt cuộc là món ăn gì.”
“Nhìn giống như hoa tuyết nhỏ vậy, ngửi vào thì rất thơm, hương thơm kì lạ.”
“Ôi, ngươi thử một cái là được rồi, người bán bỏng ngô này cũng không phải là keo kiệt, thử hai cái còn cho mà.....”
Mọi người tò mò và ngạc nhiên, không ngừng nghị luận, cộng thêm lời mời gọi của Tô Mộc Lam, liền tiến lên thử một hai cái bỏng ngô.
“Bỏng ngô này đúng thật là không tồi, vừa thơm vừa giòn.”
“Đúng vậy, sau khi ăn vào vị cũng rất đậm đà, mang theo hương vị có chút ngọt, đúng là không tồi, kìm không được còn muốn ăn nữa.”
“Lại ăn? Vậy phải bỏ tiền ra mua, cũng không thể thử quài được.”
“Đây là điều tất nhiên, một văn tiền một gáo lớn, cũng không phải không có nổi một văn tiền này, phải làm chuyện mất mặt như vậy, nào nào nào, cho ta một gáo.”
Đã có người cầm tiền nhét vào trong tay Tô Mộ Lam.
“Được, bỏng ngô một gáo.” Tô Mộc Lam vô cùng thuận lợi, múc một gáo bỏng ngô nhỉnh hơn một chút, bỏ vào giỏ tre củba người kia, một bên lại dặn dò nói, “Mùa hè mưa nhiều thời tiết ẩm, nếu như một hai ngày ăn không hết, thì cứ để vào cái chum sạch sẽ không có nước, đậy nắp chun lại, có thể bỏ nửa tháng mười ngày.
“Nhớ rồi.” Người đó cười đáp lời, lại nói, “Chỉ là ta đoán cũng không cần lắm chuyện như vậy.”
Bỏng ngô này mùi vị tốt, ăn vào dễ dàng cảm thấy không dừng lại được, có thể ăn đến một hai ngày là được rồi, đương nhiên là không thể dư lại bỏ thời gian lâu như vậy, cũng không phí sức vì chuyện này.
Tô Mộc Lam hiểu ý nghĩa toàn bộ câu mà đối phương đã nói, chỉ cười nói, “Bỏng ngô tuy nói là ăn ngon, nhưng cũng đừng tham ăn quá, cái này ăn nhiều sợ rằng sẽ nóng, cũng nhắc nhở trẻ nhỏ một chút, ăn xong uống nhiều nước chút.