“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, người tỉnh rồi.” 
“Y thuật của Tam Thành thúc thật cao minh quá đi!” 
“Không phải sao, đến người chết cũng có thể cứu lại...” 
“Cũng đừng quá khen ta, cũng chính là do bọn họ ăn không nhiều nên vấn đề không nghiêm trọng mà thôi...” Bạch Tam Thành lại quay vào nhà, tìm lấy một cái bao giấy dầu, lấy ra một ít thứ gói trong bao giấy dầu kia, bỏ vào chén khuấy đều với nước, đưa cho Bạch Thổ Thuận: “Uống một nửa đi, nửa còn lại đưa cho vợ ngươi.” 
“Vâng, vâng.” Bạch Thổ Thuận gật đầu như giã tỏi, tự mình uống ừng ực hai ngụm, thấy còn thừa lại hơn một nửa, ngẫm lại thấy Tôn Thị trúng độc nặng hơn mình, bèn dứt khoát không uống nữa, đút hết phần còn lại cho Tôn Thị. 
Mà sau khi Tôn Thị biết được đây là thuốc giải độc, bèn bưng bát lên, ừng ực uống sạch. 
“Sao rồi, có phải uống hết rồi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi không, cổ họng cũng không khó chịu nữa nhỉ.” Bạch Tam Thành vuốt râu hỏi. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play