“Không biết thì thôi, người nào gây ra chuyện này cũng đáng kiếp!” 
“Nói cũng đúng, đúng là đáng kiếp, loại người thích ăn không củba người khác như vậy, chẳng sợ nhà người khác thật sự nói cho hắn là đang nấu độc dược, hắn cũng sẽ mặc kệ mà đi tới uống một ngụm cho mà xem, chết đi cũng coi như là thảnh thơi.” 
“Cũng không thể nói như vậy, chung quy lại cũng là một mạng người, nếu vì lúa mạch có độc của nhà Tam Thành thúc mà chết thì ít nữa nhà người ta có khi sẽ đến nhà Tam Thành thúc gây sự cũng nên?” 
“Không thể nào có chuyện ấy được. Trộm đồ vật của nhà người ta, xảy ra chuyện còn trách chủ nhà là sao. Tam Thành thúc là thày lang, trong nhà có nhiều dược liệu, đây là một phần thuốc ba phần độc. Ngoài độc ra còn có thuốc, nghe nói ngay cả thạch tín cũng có thể coi là một loại thuốc, nếu kẻ nào trộm một ít thuốc từ nhà ông ấy đi, kết quả trộm thành độc dược, chẳng lẽ cũng trách móc Tam Thành thúc hay sao?” 
“Đúng thế, nếu hắn không trộm nhặt hạt lúa mạch trong ruộng của Tam Thành thúc thì làm gì có chuyện này? Cho nên nói đáng kiếp vẫn đúng...” 
Ta nói cho ngươi biết, ngẩng đầu ba thước có thần linh dõi theo. Ngày thường làm gì, ông trời đều trơ mắt nhìn, cho nên đừng có làm gì mà khiến lương tâm cắn rứt …” 
Toàn bộ người trong thôn đều nghị luận sôi nổi chuyện này. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play