“Nương thật sự bán đại tỷ rồi sao?”
“Không biết....” Bạch Lập Hạ lắc đầu, trong mắt có một tầng sương mù, khụt khịt mũi, “Nhưng lời nói của Trương thẩm tử nói cũng không phải không có khả năng.”
Trước đó Tô Mộc Lam đụng một chút là đánh mắng đột nhiên lại thay đổi tính tình, thế nào cũng cảm thấy không hợp lý.
“Nhị tỷ, chúng ta phải làm sao?” Bạch Trúc Diệp lau nước mắt.
Bạch Lập Hạ nhìn đám cỏ vương vãi trên mặt đất mà nhíu mày, một lúc sau nghiến chặt răng, nắm lấy cánh tay của Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu, “Đi, chúng ta đi tìm lý chính thúc công.”
Lý chính Bạch Khang Nguyên ở thôn Bạch gia là một người công bằng, nhân hậu, hai con trai của ông đều rất có tiền đồ, con trai nhỏ là chủ bộ ở huyện kế bên, có tiếng tăm cao trong làng Bạch gia.
Chuyện lớn nhỏ ở trong thôn chỉ cần là Bạch Khang Nguyên bằng lòng chủ trì công đạo, căn bản không có chuyện gì không thể giải quyết được.
Ba người đã đưa ra quyết định, liền cầm tay nhau một mạch chạy đến nhà Bạch Khang Nguyên.
Bạch Khang Nguyên đang gấp mì lên định ăn, thì nhìn thấy mấy người Bạch Lập Hạ chạy vào trong, liền buông đôi đũa trong tay xuống, “Xảy ra chuyện gì mà chạy gấp gáp như vậy.”
“Lý chính thúc công xin người hãy cứu đại tỷ của bọn con.” Bạch Lập Hạ dẫn theo Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu, đầu tiên là vội vàng hét lên một câu, sau đó trực tiếp quỳ rạp xuống đất, hướng về phía Bạch Khang Nguyên mà dập đầu hai cái.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Bạch Khang Nguyên bị dọa một phen, vội vàng đưa tay ra dìu đứng lên, “Xảy ra chuyện gì rồi, Thủy Liễu bị làm sao?”
“Nương Con muốn bán đại tỷ của con” Bạch Lập Hạ lúc nói câu này, vốn dĩ đã cắn chặt răng nhưng cũng không kìm được hàng nước mắt không ngừng rơi xuống từ trong hốc mắt, nói chuyện cũng nức nở nghẹn ngào, “Lý chính thúc công xin người cứu đại tỷ của bọn con, đừng để nương bán tỷ ấy....”
Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu cũng ở một bên òa khóc lên.
Vốn dĩ làm việc trong trời nắng nóng, mặt mũi lấm lem mồ hôi bùn đất nay lại bị nước mắt cuốn trôi hết, càng giống một con mèo nhỏ với đôi vai gầy gò, trông rất đáng thương.
Thôn Bạch gia không có bí mật nào cả, lúc nãy bàn luận liên quan đến việc Tô Mộc Lam muốn bán Bạch Thủy Liễu, sớm đã truyền đến tay của Bạch Khang Nguyên
Hiện nay nhìn thấy bộ dạng Bạch Lập Hạ ba tỷ đệ như vậy càng khẳng định chuyện này là có thật.
Bạch Khang Nguyên bặm môi, trong lòng nhất thời rất phức tạp.
Theo lý mà nói Tô Mộc Lam là nương của Bạch Thủy Liễu bốn người, tuy nói rằng là nương sao, nhưng lúc đó cũng là Bạch Thạch Đường danh chính ngôn thuận mà cưới về, giờ đây Bạch Thạch Đường đã mất, Tô Mộc Lam là trưởng bối duy nhất trong nhà.
Đối với Tô Mộc Lam mà nói đánh mắng Bạch Thủy Liễu bọn họ cũng được, bán cho người khác đổi lấy tiền cũng đành, tuy nói sẽ bị người chỉ trích, nhưng lại không vi phạm vào mục nào của quốc pháp, dù người ở khắp nơi có nhổ nước bọt đi chăng nữa, cũng không có cách nào khác.
Đừng nói đến ông chỉ là một lý chính, dù là huyện thái gia có đến khuyên giải, cũng không thể xử phạt được gì.
Loại chuyện trong nhà như này là khó giải quyết nhất, nếu giải quyết không ổn thỏa, dễ dàng dẫn đến hai bên đều cảm thấy không hài lòng, nói thật thì Bạch Nguyên Khang cũng thật lòng không muốn tham gia vào những chuyện này.
Nhưng mấy đứa bé này là con của Bạch Thạch Đường.
Lúc trước Bạch Thạch Đường ở ngoài vận chuyển hàng hóa, lúc đi qua một con sông thì gặp phải con trai nhỏ của ông ta là Bạch Tử Thực.
Bạch Tử Thực lúc đó vì muốn từ thư viện về nhà, do muốn tiết kiệm tiền xe ngựa nên đi bộ, không cẩn thận từ bên đường ngã xuống dưới sông, ngã gãy cả chân.
Thời tiết vào đông lạnh lẽo, động đậy không được, nếu như không phải Bạch Thạch Đường ra tay cứu giúp, Bạch Tử Thực coi như may mắn từ trong mương bò ra ngoài, cũng làm chậm trễ thời gian chữa trị chân mà dẫn đến khuyết tật.
Nếu như chân bị tật thì không thể đỗ đạt công danh, đương nhiên cũng không thể làm quan chủ bộ oai phong như hiện nay.
Có thể nói Bạch Thạch Đường là đại ân nhân của nhà bọn họ.
Bạch Khang Nguyên cắn chặt răng, hạ quyết tâm, “Đi, ta dẫn bọn con đi tìm Tô thị.”
“Đa tạ Lý Chính thúc công.....”
Đám nhóc Bạch Lập Hạ khóc không ra tiếng từ dưới đất đứng dậy, theo Bạch Khang Nguyên đi ra bên ngoài.
Mấy người trước tiên đi về phía nhà Bạch Thạch Đường, đi xem Tô Mộc Lan đã về hay chưa, trên đường gặp phải vài người làm việc xong về nhà hoặc là những người đang bưng bát cơm ra dưới cái cây ngoài cửa để ăn cơm tránh nóng.
“Lý Chính gấp gáp đi làm gì vậy, còn dẫn theo ba tỷ đệ Lập Hạ?”, có người hoài nghi hỏi một câu.
“Đến cái này ngươi cũng không biết?” người bên cạnh bĩu môi, “Nghe nói Tô Thị kia muốn bán Thủy Liễu, đoán là Lập Hạ bọn nó vô cùng nóng lòng, đi tìm Lý Chính thúc giúp đỡ, nhìn tình thế này, Lý Chính thúc chắc là dẫn theo bọn nó ba người đi tìm Tô thị.”
“Chậc, Tô thị này vẫn thật là lòng dạ ác độc, nhưng nói cách khác, cho dù Tô thị là mẹ kế nhưng vẫn là làm mẹ, người lớn nhà Bạch Thạch Đường đều chết sạch rồi, Tô thị muốn bán con gái, Lý Chính cũng không quản được, lại nói lúc này đi tìm Tô thị, chắc cũng đã muộn rồi, bị bán ra ngoài còn có thể tìm về được sao?”
“Bạch Thạch Đường lúc trước cứu con trai nhỏ thứ hai của Lý Chính, lần này Thủy Liễu gặp phải chuyện này, Lý Chính thúc khẳng định không thể không quản, cho dù Thủy Liễu bị bán tìm về không được, nhưng vẫn còn ba đứa, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, Tô thị kia cho dù làm nương, nhưng cuối cùng vẫn là người dân nước lã, giáo huấn một chút, lần sau chắc sẽ không dám nữa.”
“Rốt cuộc là sao vậy.....chao ôi, Thủy Liễu bốn tỷ đệ thật đúng là đáng thương, vớ được người mẹ kế như vậy, Bạch Thạch Đường cũng là một người tốt, người tốt mệnh ngắn cũng đành, đến con gái cũng phải chịu khổ như vậy, thật.....là tạo nghiệp mà!”
“Đừng nói những lời này nữa, đi, chúng ta cùng đi xem một chút, có thể giúp nói vài ba câu thì nói, cũng là người thân thích trong thôn, còn là một mạng người nữa.”
Bị bán đi cũng không phải chuyện tốt lành gì, mấy người trung gian ngoài mặt toàn nói những lời dễ nghe, nói cái gì mà tìm một gia đình giàu có, thực tế thấy tiền là sáng mắt, vì tiền không biết đã bán đi đến nơi nào rồi.
Dù gì cũng là cùng một thôn, ai cũng không thể mặc kệ tương lai bốn đứa trẻ này sẽ sống cuộc sống bi thương như vậy.
Do đó, mấy người rảnh rỗi nói chuyện với nhau, dứt khoát bưng bát cơm trong tay đi theo Bạch Khang Nguyên cùng nhau đi về phía nhà Bạch Thạch Đường giúp dạy bảo Tô Thị.
Người trong thôn cùng những người khác, nhìn thấy tình thế này, cũng tham gia vào để xem náo nhiệt, cũng muốn giúp thôn làng.
Lúc một đoàn người hùng hổ đến nhà Bạch Thạch Đường, Tô Mộc Lam vẫn chưa quay về.
Bạch Khang Nguyên sau khi suy nghĩ một lúc, nói, “Đi trước cổng thôn đợi.”
Nếu như Tô Mộc Lam thật sự đem Bạch Thủy Liễu bán đi rồi, thì dứt khoát không để nàng vào thôn!
“Đi đi đi.....” Người đi cùng hiểu ý của Bạch Khang Nguyên, sải bước đi về phía cổng thôn.
Lúc đợi ở cổng thôn, từ xa liền nhìn thấy một bóng người dần dần đi về phía thôn.
“Ta có tuổi nên mắt không được tốt, các người nhìn xem, đó là gia đình Bạch Thạch Đường phải không?” Bạch Khang Nguyên hỏi.
Có người đặt tay lên trán như che nắng, cẩn thận ngó nhìn, “Đúng là nàng không sai.”
“Nhìn bóng dáng, hình như chỉ có nàng một mình.....”