“Con người đại thúc tốt quá, thảo nào buôn bán đậu phụ lại đắt như vậy, đều nói người tốt sẽ có phúc khí, sau này công việc buôn bán của đại thúc nhất định đắt khách. 

Con người đều thích nghe lời hay, chớ nói chi là những lời dễ nghe này lại nói ra từ trong miệng của nàng dâu nhỏ dáng người thanh tú đẹp mắt vậy chứ, giọng nói cũng mềm mại êm tai, đại thúc bán đậu phụ khóe miệng cũng nhếch lên cười, “Vậy thì xin nhận lời chúc của con.” 

Cầm đậu phụ cho chắc, thu dọn xong hai giỏ tre nhà mình, Tô Mộc Lam cùng đại thúc bán đậu phụ và đại thẩm bán đào nói hai ba câu, rồi dẫn Bạch Thủy Liễu rời đi. 

Đến nơi không còn người, Tô Mộc Lam đem tiền ở trong túi buộc ở eo ra đếm một chút. 

Đem phơi tất cả là hơn hai mươi cân khoai lang sấy dẻo, ngoại trừ cho ăn thử, lúc bán khoai lang sấy dẻo cho thêm nữa thì bán được tất cả sáu mươi hai văn tiền. 

“Cũng được, so với dự tính cũng không có khác biệt.” Tô Mộc Lam đem túi tiền buộc chặt lại, trực tiếp buộc lên trên người. 

Bạch Thủy Liễu biết kiếm được nhiều tiền như thế, lúc này phải nói là rất hưng phấn. 

Hai mươi cân hơn khoai lang sấy dẻo này, dùng gần một trăm cân khoai lang, khoai lang không đáng tiền, nếu như có nhiều khoai lang để bán, một ngày cũng có thể kiếm hơn hai mươi văn tiền. 

Bất quá lúc làm nông, thuận tay đem hấp, đem đi phơi, thu nhập cũng có thể tăng gấp mấy lần, như thế đã tính kiếm được rất nhiều tiền rồi. 

Bạch Thủy Liễu vui mừng, miệng không ngừng cười, “Nương, lần sau con giúp người phơi thêm nhiều khoai lang sấy dẻo nữa.” 

“Được.” Tô Mộc Lam gật đầu, “Đi, chúng ta đi mua chút đồ.” 

Kiếm được số tiền này, mấy đứa bé trong nhà giúp đỡ không ít, phải cho mấy đứa bé trong nhà bồi bổ thân thể mới được. 

Tô Mộc Lam dẫn theo Bạch Thủy Liễu, đi đến cửa tiệm thịt. 

Thịt ba rọi, sáu văn tiền một cân, thịt đùi rẻ hơn một chút, năm văn tiền, thịt nạc nhiều hơn một chút. 

Tô Mộc Lam chọn một hồi, chọn trúng một miếng thịt đùi béo thịt, toàn bộ thịt gần một cân, lại đến cửa tiệm bên cạnh, mua chút muối. 

Đồ đạc cuối cùng cũng mua xong rồi, Tô Mộc Lam cùng Bạch Thủy Liễu cũng không ở lại lâu trên thị trấn, trực tiếp đi về nhà. 

Mặt trời lên cao, trời đã rất nóng nực. 

Bạch Lập Hạ trán đầy mồ hôi, thấy đã gần nhổ xong cỏ ở ruộng bắp rồi, gọi Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu, “Gần xong rồi, trời cũng nóng rồi, chúng ta về nhà trước đi.” 

“Được.” Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu đem cỏ đã nhổ ra để ngay ngắn, xé vài lá bắp, chuẩn bị đem cỏ bó lại, mang về cắt vụn cho gà ăn. 

Thu dọn xong, ba đứa bé mang theo bó cỏ lớn đi về nhà 

Trên đường, đụng trúng nhiều người dân trong thôn đã làm xong việc trên đồng và đang trở về nhà. 

Trương thị là một trong số đó, nhìn thấy Bạch Lập Hạ ba người toàn thân đầy mồ hôi giống như bộ dạng mới tắm mưa xong, khóe miếng nhếch lên cười, “Đã nói rồi, lời nói một chút cũng không sai, Tô thị này giả tốt ra đồng làm việc được hai ngày, một khi đã mang tiếng tốt, liền lười biếng nằm ở nhà không ra ngoài. 

“Ta chính là nói a, Tô thị này lười tận xương, ở bên ngoài giả bộ thì đành, còn có người thật sự mắc câu, ta thấy nói con người nàng ta biến tốt rồi đều là mắt bị mù. 

Trương Thị là người nhiều chuyện trong thôn, hay soi mói, rất nhiều người đều không thích, nhìn nàng ta lần này ở đây mỉa mai châm chọc, người ngoài cũng không muốn đáp lời. 

Chẳng qua là nhìn thấy lưng đều ướt đẫm, ba tỷ đệ Bạch Lập Hạ còn xách theo một bó cỏ lớn như vậy, liếc nhìn xung quanh, đúng là không thấy bóng dáng Tô Mộc Lam, ai nấy đều thở dài. 

Giải thích bổ sung 

Ước chừng dựa theo 1 văn tiền =3 đồng tiền để định hệ thống vật giá, khoai lang sấy dẻo ở hiện đại thật ra khoảng từ 12 đến 15 một cân, thịt heo thì 10 đến 12 tệ một cân, nghĩ đến cổ đại khoai lang sấy dẻo nhiều, thịt heo không bằng sản lượng như hiện nay, cho nên thịt heo năm văn đến sáu văn một cân, khoai lang sấy dẻo thì ba văn một cân, lập ra những vật giá khác, cũng sẽ cân nhắc đến vấn đề vật phẩm khan hiếm để định giá, cho nên đừng quá so đo, tất cả là vì phục vụ cho nội dung cốt truyện ~ 

Bạch Lập Hạ ba người nghe những lời nói của Trương Thị, trong lòng rất không thoải mái. 

Bạch Mễ Đậu nhịn không được, hắng giọng lên trả lời, “Trương đại thẩm nói càn gì vậy, nương ta không xuống làm việc vì nương ta dẫn theo đại tỷ đi lên thị trấn bán hàng, là đi bán khoai lang sấy dẻo kiếm tiền đó, chứ không phải lười biếng đâu.” 

Đúng vậy Bạch Trúc Diệp cũng ở một bên ủng hộ, “Nương còn nói nếu như bán được tiền, thì sẽ mua thịt về nhà cho bọn ta ăn.” 

“Chậc, nghe đến những lời này, lần đầu nghe thấy còn có người đi mua khoai lang sấy dẻo đó, cái tiền dành để mua khoai lang sấy dẻo đó, có thể mua chút mì bột bắp, hoặc mì sợi trắng đều tốt hơn, đi bán khoai lang sấy dẻo mà mua thịt cho các ngươi ăn, đều là mấy đứa ngốc à? Cũng chính là ba người bọn ngươi ngốc, mới tin những lời lừa dối của Tô thị.” 

Trương thị bĩu môi, mặt đầy chế nhiễu và mỉa mai, “Nói không chừng nương kế ác độc của bọn người căn bản không phải đi lên thị trấn bán khoai lang sấy dẻo, mà là định đem Thủy Liễu bán rồi đổi tiền.” 

“Ngươi nói gì?” Bạch Lập Hạ khi nghe thấy những lời này nhất thời có chút nóng vội, “Nương ta muốn đem đại tỷ của ta bán đi sao?” 

Bạch Trúc Diệp với Bạch Mễ Đậu cũng đều ngơ ra, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại biến thành hoảng sợ, nước mắt cũng nhất thời ở hốc mắt sắp trào ra. 

Bó cỏ ở trong tay cũng rơi xuống dưới đất, lá bắp ở trong bó cỏ cũng rơi rớt ra, cỏ cũng rơi rải ra dưới đất. 

Trương thị thấy bản thân chỉ tùy miệng nói ra những lời nóng giận, Bạch Lập Hạ ba người lại nghe theo, bản thân cũng ngơ ngác, rồi liếc nhìn lần này ba người bọn họ nóng vội thành bộ dạng này rồi, nhịn không được nhướng mày lên, khóe miệng cũng nhếch lên. 

“Còn có thể lừa bọn người hay sao? Cũng không nghĩ xem, Tô thị kia bình thường đều lấy cành cây liễu đánh bọn ngươi, cơm cũng chưa bao giờ cho ăn no, lần này nói biến tốt là liền biến tốt, lại còn cho ăn no cơm, lại mua thịt cho bọn người nữa? Trên trời dưới đất sao lại có chuyện tốt như vậy chứ?” 

“Lại nói khoai lang sấy dẻo này có thể bán được tiền sao, có người sẽ mua thứ đồ này sao? Ta thấy chính là Tô thị mấy ngày nay dỗ các ngươi nghe lời của ả, sau đó đều đem bọn ngươi từng người từng người một bán đi hết, đến lúc đó bản thân sẽ cầm tiền về hưởng phúc.” 

“Chậc chậc, ta nói Tô thị này thủ đoạn đúng là rất cao, trước tiên đem người dỗ ngọt trước, lúc bán người xong chỉ sợ không biết ngọn ngành còn giúp đếm tiền, lòng dạ đúng là độc ác, dù không phải là con gái ruột của bản thân thì cũng không thể nói bán là bán được.” 

“Nhưng mà lại nói Tôn thị vốn là lòng dạ độc ác, còn hi vọng cô ta có thể làm ra được chuyện tốt hay sao, ngược lại là mấy người tỷ đệ bọn ngươi đúng thật là ngốc quá đi thôi!” 

Trương thị kia nói một loạt những câu vô cùng đau đớn, nhìn thấy Bạch Lập Hạ ba người sắc mặt càng lúc càng khó coi, trong lòng vô cùng thoải mái, giọng nói cũng cao lên hai phần, “Đấy, nói với bọn ngươi cũng vô ích, cũng không phải là chuyện của ta, ta hao tâm tốn sức làm gì, đến lúc đó lại bị nói là kẻ hai mặt, không phải người. 

Nói xong câu, Trương thị đem cuốc vác lên vai, đem theo thân thể mập mạp đi rồi. 

Thôn dân làm việc đồng xong về nhà cũng đều đã sải bước đi về. 

Nhưng lúc đi, phần lớn đều nhìn Bạch Lập Hạ ba tỷ đệ với ánh nhìn sâu sắc, thì thầm nói khẽ. 

“Tô thị này, quả thật là lòng dạ độc ác.” 

“Cũng đâu phải ngày đầu quen biết Tô thị, kinh ngạc làm gì? 

“Cũng đúng, mặt trời này rốt cuộc vẫn là từ phía đông mọc ra....” 

Nghe những câu nói này, sắc mặt Bạch Lập Hạ ba người càng khó nhìn hơn, dường như trắng bệch như giấy, người càng đờ ra, ngây ngốc ở dưới đất, không biết phải làm sao. 

“Nhị tỷ....” Bạch Mễ Đậu hoàn hồn trở lại, nắm lấy tay áo của Bạch Lập Hạ dường như khóc ra tiếng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play