Tay nghề nấu ăn của Bạch Thủy Liễu bây giờ đã khá tốt, nấu được cơm hàng ngày, tuy rằng không ngon bằng Tô Mộc Lam nhưng ăn cũng rất vừa miệng. 
“Chắc là Trúc Diệp và Mễ Đậu bây giờ đã bẻ được không ít ngô trong ruộng rồi, ta đi gánh về nhà.” 
Vừa nói xong, Tô Mộc Lam đã từ trong phòng tìm thêm một cái sọt trúc nữa, mỗi bên một cái treo ở hai đầu của đòn gánh, dẫn Bạch Lập Hạ đi về phía ruộng ngô. 
Khi Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu nhìn thấy Tô Mộc Lam đến trong ruộng thì đã biết chắc là không giấu được nữa, cười hì hì. 
“Các con thật là…” 
Tô Mộc Lam không biết nên khen hay nên mắng nữa.
Nếu khen ngợi thì sợ là lần tới bọn nhỏ còn sẽ lén lút làm việc, cuối cùng thì vẫn còn là trẻ em, không đảm bảo được bọn chúng sẽ biết làm việc vừa sức mình, nếu làm nhiều việc quá sức với cơ thể thì chỉ sợ là sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play