Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 8


2 tháng

trướctiếp

"Cạch" một tiếng, Giang Mật đóng cửa sổ lại.

Thím Lưu đen mặt, phun một ngụm nước miếng trên đất: “Phi! cái đồ chết tiệt, xem cô ta đắc ý như thế nào kia! Tôi cũng không thèm thức ăn của con hồ ly tinh, còn sợ dính phải một thân tanh tưởi đấy!”

“Bụp!”

Tiêu Lệ ném lưỡi liềm trong tay mình xuống.

Thím Lưu sợ đến mức rụt vai trừng mắt, nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của anh, tim bà ta cũng run lên, vừa chạy vừa chửi.

Những hàng xóm bên cạnh cũng tản đi.

Giang Mật nhìn xuyên qua cửa sổ thấy một màn này, cô mím môi nở nụ cười, nhanh nhẹn đem trứng xào cà chua đổ ra khỏi chảo rồi bỏ thêm một chút hành thái lên.

Tiêu Dương lặng lẽ đem trứng xào cà chua lên bàn cơm, sau đó chạy đến phòng bếp ngồi xổm xuống bên bếp củi. Cậu liếm môi thèm thuồng, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào cái chảo sắt.

Tiêu Noãn Noãn vừa đi lấy giun cho gà ăn trở về, thấy anh hai giống như cái đuôi đi theo sau mông của chị dâu, cô bé ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Cô bé đi rửa đôi tay nhỏ bé của mình, rồi ngoan ngoãn lấy chén đũa.

Giang Mật xào thêm một đĩa mướp bưng lên bàn.

Tiêu Dương tắt bếp, giẫm lên trên ghế đem nồi chà sạch sẽ, kích động mà hướng ra ngoài lớn giọng gọi: “Anh cả, anh cả, ăn cơm!”

Tiêu Lệ từ ngoài đi vào, thấy lông mày của Tiêu Dương nhướn lên, khiến anh nhớ đến dáng vẻ tố cáo cùng với vẻ mặt đau khổ vào buổi chiều của cậu, khóe môi cũng nở nụ cười nhạt.

Giang Mật thấy anh cười thì hơi ngây ngẩn.

Đôi mắt tối đen của Tiêu Lệ chạm vào ánh nhìn của cô, nụ cười trên môi cũng chợt tắt, anh cầm lấy chén đi đến nhà bếp xới cơm chờ Giang Mật tìm anh nói chuyện.

Bốn người ngồi ở trên bàn vuông, trước mặt mỗi người đều là chén cơm tẻ thơm nức.

Tiêu Dương cùng Tiêu Noãn Noãn nhìn chằm chằm vào món thịt bằm xào cà tím cùng trứng xào cà chua, nuốt nước bọt một cách khó khăn, hai tay đều đặt ở dưới gầm bàn nắm lấy quần.

Giang Mật cùng Tiêu Lệ không lên tiếng thì hai đứa nhỏ cũng không động đũa trước.

Đôi mắt của tụi nhỏ trông mong nhìn Giang Mật, nếu đợi thêm một chút nữa chắc nước miếng của tụi nhỏ cũng chảy đến khô mất.

Giang Mật cảm thấy hai đứa nhỏ này được dạy dỗ rất tốt, cô mỉm cười: “Hai đứa ăn đi.”

Tiêu Noãn Noãn dùng muỗng nhỏ múc miếng cà tím đặt vào trong chén của Giang Mật, giọng nói mềm mại: “Chị dâu, chị vất vả rồi, chị ăn trước đi ạ.”

Tiêu Dương bĩu môi, thật là vua nịnh nọt.

Cậu vặn vẹo mông, múc một muỗng trứng xào cà chua, còn lấy một muỗng thật lớn đặt vào trong chén của Tiêu Lệ, cậu không tự nhiên, cố tình không nhìn về phía Giang Mật, lại múc một muỗng cà tím bỏ vào trong chén của mình, vùi đầu ăn.

Mắt Tiêu Dương bừng sáng, thịt băm nhỏ thơm và mềm, cà vừa mềm vừa dẻo, nước chan cơm thì đậm đà, ăn rất ngon miệng.

Đột nhiên trong đầu cậu chợt nảy ra một suy nghĩ, suốt năm năm ngắn ngủi mà cậu sống, hóa ra đều ăn thức ăn của lợn.

Một khi vị giác của đầu lưỡi chạm vào thức ăn ngon thì cậu không có khả năng để kháng cự, căn bản là dừng không được, hai má phồng lên ăn liên tiếp mấy ngụm cà tím. Cậu lại nhắm đến món trứng gà xào cà chua, trứng gà trơn mềm, cà chua ngọt nhưng vẫn giữ được vị chua, nước chan lên cơm, hương vị thật sự rất tuyệt!

Hu hu hu, cậu hận không thể có hai cái miệng để ăn.

Tiêu Dương ghét bỏ nhìn về phía món mướp xào, nhưng vừa nhìn đã không rời mắt được, món mướp hương mà cậu cho là bình thường lại có màu xanh tươi ướt át, màu sắc cực kỳ mê người. Đặc biệt là ăn món trứng gà và thịt bằm và cà tím, lại ăn một miếng mướp mềm ngọt, phải nói là cực kỳ ngon miệng.

Tiêu Noãn Noãn ăn cơm rất điềm đạm, cái miệng nhỏ nhắn ăn từng miếng nhỏ một, đây là món ăn ngon nhất mà cô bé từng ăn, nhìn Tiêu Dương giống như gió lốc càn quét, cô bé cũng vội vàng mà đẩy tốc độ ăn cơm nhanh hơn.

Tiêu Lệ vẫn luôn lặng im, nhưng từ đôi lông mày đã giãn ra và tốc độ ăn cơm của anh, có thể thấy được anh rất hài lòng với bữa cơm này.

Không chỉ là hài lòng, mà còn cảm thấy với tay nghề như thế này thì dù anh có ăn cả đời cũng không thấy ngán.

Trước kia điều kiện trong nhà tốt, vào lúc trường học cho nghỉ, anh cũng giúp cha chạy đi vận chuyển, cũng đã từng ghé rất nhiều tiệm cơm, nhưng tài nấu nướng của Giang Mật vượt xa bọn họ.

Tay cô mềm mại giống đậu hủ non, không giống bàn tay làm việc năng, hôm nay cô đã lộ ra tài nấu nướng này thật sự khiến anh bất ngờ.

Giang Mật mà là đầu bếp, sự nhiệt tình của mọi người đối với thức ăn ngon chính là lời khen ngợi tốt nhất dành cho cô.

Cô nhìn miệng của hai đứa nhỏ đầy dầu, cái bụng cũng tròn vo: “Hai đứa đừng ăn quá nhiều, buổi tối sẽ khó chịu.”

Tiêu Dương vươn đầu lưỡi liếm lấy hạt cơm cuối cùng trong chén rồi đặt chén đũa xuống.

Người phụ nữ này rất tâm cơ, thế mà còn có thể nấu ăn ngon như vậy, nhưng đừng nghĩ như vậy sẽ khiến cậu khuất phục!

Cậu sẽ không vì thức ăn ngon mà bị khuất phục đâu!

“Ợ-”

Một tiếng ợ phát ra, Tiêu Dương hài lòng mà xoa bụng, cảm thấy thức ăn đã đến yết hầu, cậu không thể cúi người, nếu như bụng bị đè lại thì sẽ làm thức ăn bị nôn ra ngoài, nên cậu chỉ muốn nằm liệt trên giường.

Trong lòng cậu còn tiếc nuối nghĩ: Sao con người lại không thể mọc ra hai cái bụng nhỉ?

Tiêu Noãn Noãn sau khi ăn xong thì cầm lấy chén cơm của mình đi vào phòng bếp.

Giang Mật nhìn người đàn ông đối diện, ngũ quan của anh thâm thúy, góc cạnh sắc nét, khi anh nhướn mày thì khí chất hung dữ của anh rất dọa người.

Cô chống tay ở hai má: “Hương vị thế nào?”

Tiêu Lệ nhìn đôi mắt trong veo như nước của cô, anh cụp mắt đổ nước sốt canh mướp hương còn lại trên đĩa vào trong chén: “Không tệ.”

Giang Mật bĩu môi, ba món ăn đừng nói là một giọt nước mà ngay cả một miếng hành cũng không còn.

Đúng là người đàn ông nói một đường nghĩ một nẻo!

Tiêu Lệ đặt chén xuống, vẻ mặt rất thỏa mãn: “Ngày mai anh sẽ dặn ông Giang giết heo trong thôn để dành cho nhà mình mấy cân thịt.”

"Ừm." Giang Mật vốn tính lấy rau dưa trong không gian, một con gà trống, hai con cá đem về nhà mẹ ruột, cô cũng không dự tính mua thịt: “Buổi chiều hôm nay em đã mua năm cân rượu cao lương ở cung tiêu xã.”

“Em cứ xem mà làm đi.”

Uống một hớp nước, Tiêu Lệ nhíu mày nhìn nước giếng trong veo ở trong cái lu tráng men, dường như nước có hương vị khác lạ so với mọi lần, vừa uống vào miệng không chỉ mát lạnh, tản ra nhè nhẹ hơi lạnh, trong miệng còn có chút vị ngọt như uống nước đường.

Anh cũng không nghĩ nhiều mà chủ động đem chén đũa đi đến phòng bếp rửa chén.

Giang Mật cũng không giành làm, trong sinh hoạt gia đình thì đàn ông vẫn phải được dạy dỗ làm việc nhà mới tốt.

Buổi tối, hai đứa nhỏ tắm rửa xong thì lên chiếc giường nhỏ ngủ.

Tiêu Noãn Noãn nằm bên cạnh Tiêu Dương, nhỏ giọng hỏi: “Anh hai, anh không thích chị dâu vậy vì sao vẫn ăn cơm của chị ấy nấu?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dương cứng đờ, nhớ đến biểu hiện của mình trên bàn cơm, trong lòng chỉ có hai từ - hối hận, vô cùng hối hận!

Cái muỗng múc còn dính cà và thịt băm, cậu thế mà còn không liếm sạch sẽ!

"Em thì biết cái gì, anh cũng không muốn ăn nhưng chỉ sợ chị ta bỏ thuốc chuột vào trong thức ăn, nên anh mới thử độc cho hai người." Tiêu Dương xoa bụng mình, khuôn mặt nhỏ như oán hận.

Cậu nghi ngờ có khi nào mình trúng độc thật không, nếu không vì sao đã ăn đến bụng no căng rồi mà miệng vẫn muốn ăn nữa chứ?

Tiêu Noãn Noãn nhìn miệng của Tiêu Dương, đôi mắt ngập nước nhìn anh trai đầy khó hiểu: “Anh hai, anh thật kỳ lạ, sao anh lại chu môi như mỏ vịt vậy?”

Tiêu Dương: “...”

Tiêu Lệ tắm rửa xong cầm khăn mặt trong tay vừa lau tóc vừa đi vào phòng, khi đi ngang phòng của Giang Mật, bước chân của anh ngừng lại một chút, cửa phòng cũng không được đóng chặt như tối qua mà còn mở rộng giống như đang ám chỉ điều gì.

Khiến anh không thể không nhớ đến hành động táo bạo của cô vào lúc sáng, nhưng anh không biết cô chỉ cố tình để đáp lại Triệu Đông Mai đáng ghét hay thật sự xem anh là chồng của cô.

Tiêu Lệ nhíu mày, đi đến một căn phòng khác.

Nằm trên giường, ban ngày trời vẫn luôn nóng bức nhưng buổi tối thì mát mẻ hơn nhiều.

Anh nhắm mắt vào lúc chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì bên tai truyền đến tiếng sột soạt, anh mở mắt ra đã nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh nhỏ nhắn từ dưới chân giường của anh đi lên, tấm ván gỗ phát ra tiếng "cọt kẹt", cô nằm xuống bên cạnh anh.

Cả người Tiêu Lệ căng cứng, mùi hương hoa thoang thoảng trên người cô lan khắp phòng, căn phòng chật hẹp vốn đang mát mẻ đột nhiên trở nên khô nóng.

"Anh Tiêu, chị gái và em gái của em đã nói sau khi kết hôn em phải ngủ chung giường với chồng mình." Tính tình Giang Mật thẳng thắn, cô sẽ chủ động tấn công đối với người mình thích, cũng yếu ớt than một tiếng: “Cái giường này cứng quá.”

Tiêu Lệ có thể cảm nhận được rõ cơ thể vừa thơm vừa mềm mại của cô đang dán lên lưng mình, giọng nói hờn dỗi như đang làm nũng, chỉ cần anh xoay người thì đã có thể ôm cô vào lòng, đặt ở dưới thân chặn đi cái miệng đang nói không ngừng của cô.

Người con gái này là vợ của anh, nhưng anh sẽ không bắt ép cô làm chuyện đó.

Anh nhắm mắt, vờ như không nghe thấy lời cô nói, nhưng càng nhắm mắt thì những giác quan khác đều được phóng đại, hơi thở của cô kéo dài dừng ở phía sau lưng anh, như có lửa nóng thiêu đốt khiến cho yết hầu anh khô khốc.

“Tư thế ngủ của em không được tốt lắm.”

Giang Mật buồn ngủ vô cùng, cả ngày cô cũng không nghỉ ngơi, lẩm bẩm xong những lời này thì cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Lệ nâng tay xoa mi tâm, cơ thể nằm ngang ra, cô trực tiếp ghé vào trên ngực của anh, nhìn cơ thể cô mềm mại cảm giác sờ lên rất tốt khi cô dựa vào lồng ngực của anh cơ thể cô giống như bông vải rất mềm nhẹ, tựa như chỉ cần dùng sức xoa một chút, đều có thể xoa ra nước.

Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, anh chợt nhớ đến hình ảnh cô đứng cùng Triệu Đông Hải hôm nay, không khí như nặng nề, ngực cũng khó chịu theo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp