Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 9


2 tháng

trướctiếp

Trước khi cưới cô, Giang Xuân Sinh đã đi tìm anh để nói chuyện.

Giang Xuân Sinh khăng khăng cho rằng cuộc hôn này bởi vì hai việc

Việc thứ nhất: Làm người phải giữ chữ tín.

Việc thứ hai: Triệu Đông Hải không phải là người có thể gửi gắm.

Năm đó bà cụ muốn đuổi Noãn Noãn đi, Giang Xuân Sinh đã gọi mọi người đến nhà bà cụ để làm công tác tư tưởng cho bà cụ, bà cụ đã đưa ra điều kiện phải tách ba anh em bọn họ ra khỏi nhà và không chia một đồng tiền trợ cấp nào mà cha mẹ đã để lại.

Anh đã đồng ý, dẫn em trai và em gái trở về căn nhà tổ tiên cũ nát này.

Giang Xuân Sinh cho anh hai mươi đồng, để anh có thể vượt qua khó khăn lúc đó.

Phần ân tình này anh vẫn ghi tạc trong lòng.

Sau khi lấy Giang Mật, anh nhủ ở trong lòng cô sẽ là người phụ nữ ở bên anh đến cuối đời.

Nhưng từ buổi động phòng tối qua cho đến tối nay, anh vẫn không xác định được Giang Mật có nguyện ý ở cạnh anh hay không.

*

Triệu Đông Hải về nhà đã thấy mẹ mình cùng Giang Điềm đang sắp xếp quà tặng, còn bọc quà bằng giấy đỏ.

Anh ta vốn không muốn tốn nhiều tiền để mua quà tặng về nhà, thứ nhất là anh ta không muốn tốn nhiều tiền như vậy, thứ hai là muốn giữ thể diện cho Giang Mật.

Hôm nay vừa gặp, Giang Mật đã không biết xấu hổ.

Còn nói anh ta tự dùng nước tiểu xem lại chính mình.

Triệu Đông Hải cười lạnh, cô thật sự nghĩ mình là tiên nữ sao?

"Mẹ, vợ của con ngày mai về nhà hay mình mời nhà mẹ đẻ của vợ con ăn một bữa tiệc." Triệu Đông Hải nghĩ đến thức ăn Giang Mật làm, anh ta có ý muốn làm cô nhục nhã: “Sáng mai em đi hỏi Giang Mật, chúng ta bỏ tiền để cô ấy đến nấu.”

Đôi mắt Giang Điềm lóe sáng, Giang Mật làm sao có thể xuống bếp chứ?

Triệu Đông Hải là đang muốn Giang Mật làm trò cười cho thiên hạ.

Vả lại ngày mai Giang Mật cũng là con gái mới cưới trở về nhà mẹ đẻ, nhà họ Triệu mời người đến ăn tiệc nên chắc chắn sẽ bỏ tiền ra, Giang Mật là người nấu làm sao dám chìa tay đòi tiền?

Giang Mật mà lấy tiền thì cô sẽ chết chìm trong bãi nước bọt.

"Hải tử, Giang Mật kia biết nấu ăn sao?" Mẹ Triệu nhìn Triệu Đông Hải đang thất thần, không cần nghĩ cũng biết anh ta vừa rồi đã đi gặp Giang Mật, cái con khốn đó đã lập gia đình rồi còn quyến rũ Triệu Đông Hải để lừa tiền của con bà ta, bà ta cắn răng nói: “Được, ngày mai mẹ sẽ đến hỏi nó!”

Giang Mật không biết xấu hổ, vậy bà ta sẽ giúp cho cô.

Giang Mật ăn no ngủ kỹ, khi mở mắt ra đã thấy ánh sáng trắng xuyên qua ô cửa sổ, rọi vào trong phòng ngủ.

Vào lúc cô muốn di chuyển, bên tai đã truyền đến tiếng tim đập.

Vững vàng mạnh mẽ.

Giang Mật ngẩn người một chút ký ức cũng ùa về, cô chớp chớp mắt, tối hôm qua cô đã kề vào tấm lưng rộng lớn của anh mà ngủ, cứ nghĩ anh sẽ nhân lúc cô ngủ mà đẩy cô ra, không ngờ anh lại ngầm đồng ý ngủ cùng cô.

Nhận thức này khiến cho Giang Mật được voi đòi tiên, theo lý thì cô đã tiếp nhận cuộc sống của người trong truyện nên có lẽ sẽ không thể quay về hiện thực được nữa, hay cô sửa cuộc đời bi kịch của nhân vật trong truyện đạt được kết thúc viên mãn, sau đó sẽ có thể trở về hiện thực?

Người đàn ông này dù là mặt nào cũng đều hợp với gu thẩm mỹ của cô, mà hai người còn là vợ chồng hợp pháp.

Mục tiêu xuyên truyện của cô là phải quý trọng đoạn nhân duyên này.

Trước tiên có thể thử cẩn thận tiến triển mối quan hệ.

Nếu cốt truyện vẫn mạnh mẽ bắt người đàn ông này cuối cùng vẫn thuộc về nữ chính, vậy thì cô cũng sẽ không ép buộc.

"Anh Tiêu, em đã gối đầu lên tay anh ngủ cả đêm sao?" Giang Mật ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của anh: “Có phải đã bị em nằm tê rồi đúng không? Để em xoa cho anh một chút nhé?”

Bàn tay thô kệch của Tiêu Lệ nắm lấy cổ tay của cô, tay cô mềm mại trắng nõn, tựa như chỉ dùng chút lực cũng có thể bẻ gãy.

Anh nhíu mày nhìn về phía cô, mái tóc dài đen mượt xõa tung ở phía sau lưng, càng tăng thêm khuôn mặt trứng ngỗng chỉ lớn bằng bàn tay của cô, đôi mắt ngập nước lộ ra vài phần xinh đẹp quyến rũ.

Cảm giác miệng lưỡi khô khốc lại ập đến.

"Không cần." Tiêu Lệ buông cổ tay của cô ra, giọng nói khàn khàn: “Sáng nay em muốn ăn gì?”

"Anh nấu cho em sao?" Giang Mật nằm ở cạnh giường, đôi mắt trong suốt nhìn lướt qua ngực của anh, thấy anh mặt không đổi sắc chuyển động bả vai mặt, cô cười híp mắt nói: “Em muốn ăn mì.”

Người đàn ông "Ừ" một tiếng rồi đi ra ngoài làm bữa sáng.

*

Nhà họ Giang.

Mẹ Giang bắt hai con gà đang đẻ trứng trong chuồng gà, nói với con dâu cả: “Mật Mật hôm nay về nhà, con làm thịt hai con gà này đi.”

Chị dâu cả nhà họ Giang đeo tạp dề lên trên eo, đi qua nấu nước: “Mẹ, em ba có bắt được một con cá trắm cỏ, Mật Mật thích ăn cá tươi, buổi trưa chúng ta mới làm món này nhé?”

Chị dâu thứ hai nhà họ Giang đang cho thỏ ăn nghe lời này cũng liếc nhìn qua nhà thứ hai, mọi người đều đang vây quanh Giang Điềm cùng Triệu Đông Hải để nịnh bợ, trong lòng dâng lên sự ghen tị: “Chị cả, chị lo làm gì, Điềm Điềm nói trưa nay muốn mời mọi người đến ăn tiệc, gà cũng khỏi giết để nuôi cho có trứng bán lấy tiền.”

Chị dâu cả nhà họ Giang nhìn thoáng qua mẹ Giang, không dám hé răng.

Ông cụ sinh được hai người con trai, Giang Xuân Sinh là con trai cả lấy mẹ Giang làm vợ, còn Giang Nhị Sinh là con trai thứ hai, lấy Hồ Thúy Hồng làm vợ.

Mẹ Giang cùng Hồ Thúy Hồng là hai chị em dâu nhưng vẫn luôn có mâu thuẫn với nhau, còn ngầm cạnh tranh nhau.

Giang Xuân Sinh trước kia là đội trưởng của đại đội sản xuất, trong nhà có tiền hơn so với Giang Nhị Sinh, vì vậy Hồ Thúy Hồng cũng không ngừng ghen tị.

Nhưng bây giờ Giang Mật lại gả cho một tên sa cơ thất thế, còn là một kẻ phạm tội giết người, mà Giang Điềm thì được gả cho nhà giàu nhất trong thôn, Hồ Thúy Hồng phút chốc đã lật ngược tình thế, mỗi ngày đều móc mỉa mẹ Giang, chà đạp Giang Mật.

Mẹ Giang sao có thể chịu đựng chứ? Bà sinh được ba đứa con trai mới có được một đứa con gái là Giang Mật, cô được bà nâng niu trong tay yêu thương chiều chuộng, dù chỉ một việc nhỏ bà cũng không muốn để cô làm vì cô là cục cưng của bà.

Chuyện cục cưng của bà bị hạ thấp giá trị đến không đáng một đồng, bà đã sớm nghẹn một bụng cơn tức.

Lời nói của chị dâu thứ hai nhà họ Giang chạm đến điểm mấu chốt của bà.

Quả nhiên mẹ Giang không hề nể mặt: “Con nói nhảm gì vậy hả? Nhà của cô ta là nhà của cô ta, nhà chúng ta là nhà chúng ta, con ở trong nhà thiếu ăn hay thiếu mặt hả? Chỉ cần gọi là con cũng sẽ vội vàng đến nịnh bợ gia đình đó?”

Hồ Thúy Hồng mặt mày hồng hào, ung dung đi đến lớn giọng nói: "Này, chị dâu cả à, chị nói lời này không được nha. Chúng ta đều là người một nhà, một bút không viết được hai chữ Giang vậy chị phân rõ làm gì. Điềm Điềm là do mệnh tốt nên mới có thể gả vào nhà họ Triệu không thiếu thốn gì, còn được mẹ chồng thương, chồng yêu, mà cô em chồng cũng nghe lời, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống tốt.

Hôm nay về nhà còn mang theo không ít thuốc lá, rượu này còn có thịt nữa. Giang Mật gả cho nhà không tốt cũng không sao. Con bé là chị em với Điềm Điềm, hai chị em nương tựa giúp đỡ lẫn nhau cũng không cần lo cuộc sống không thoải mái.

Em còn đem một chai rượu, một miếng thịt và một ít đường để khi Mật Mật đến sẽ ra sân đưa cho con bé, nếu không khuôn mặt u ám của Giang Mật sẽ khiến cho bà con hàng xóm chê cười.

Chị dâu cả, chị cũng đừng khách sáo với em, mấy thứ này cứ xem như Điềm Điềm hiếu thảo với anh chị đi."

Nói là nói như vậy, nhưng Hồ Thúy Hồng vẫn không nhúc nhích, bà ta chỉ đến đây để khoe mẽ và chọc tức mẹ Giang mà thôi.

Mẹ Giang muốn cắt cái miệng của bà ta: “Cô bớt ở chỗ này huênh hoang, cũng bớt ra vẻ với tôi!”

Hồ Thúy Hồng oan ức: “Chị dâu cả, chị thật sự xem lòng tốt của em trở thành lòng lang dạ thú, Điềm Điềm có được hôn nhân tốt như bây giờ ít nhiều gì cũng nhờ chị và anh cả, trong lòng tụi em cảm ơn chị còn không đủ nữa.”

Mấy người bà con nghe xong lời này, cũng cảm thấy mẹ Giang không biết phân biệt, còn châm biếm nói móc.

“Sao bà nói chuyện khó nghe quá vậy, Thúy Hồng thật lòng suy nghĩ cho Giang Mật, bà không cảm ơn còn đổ oan cho người tốt! Tôi thấy bà giống như đang ghen tị vì Giang Điềm có thể sống tốt, ghen tị đến mù quáng!”

“Thúy Hồng, cô cũng đừng giữ trong lòng, cần thì để tôi nói cho, Tiêu Lệ lưng dài vai rộng nhưng không có bản lĩnh còn Giang Mật thì hết ăn lại nằm chỉ có được mỗi cái khuôn mặt, ngoài ra cũng không có tài cán gì, hai đứa nó là nồi nào úp vung nấy, trời sinh một đôi.”

"Ha ha ha, sính lễ của nhà họ Tiêu cũng chỉ có hai cân đường, hai bình rượu xái, hôm nay về đây chắc cũng chỉ có mỗi một cân đường nhỉ?

Mẹ Giang giận đến run người, những người cùng thôn đều cười nhạo bà, tất cả là vì chuyện tính công điểm trước đây, nên trong lòng sinh ra oán hận bà, bây giờ đã được khoán đất theo hộ gia đình nên những người này đều muốn nịnh bợ nhà họ Triệu, cũng lộ ra bộ mặt xấu xí của mình!

Trong lòng Hồ Thúy Hồng đắc ý, đột nhiên cao giọng hô: "Kìa kìa kìa! Đến rồi! Giang Mật cùng chồng của con bé đến rồi!

Dáng vẻ của Tiêu Lệ đàng hoàng còn đẹp trai, cao lớn tràn đầy sức sống, anh đang gánh một giỏ trúc đi vào cửa.

Giang Mật thì mỗi bên đều nắm tay một đứa nhỏ đi ở phía sau Tiêu Lệ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp