Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 7


2 tháng

trướctiếp

Giang Mật không chú ý tình hình trong sân, cô tìm cái ấm đun nước bị úp ngược ở dưới tủ chén, sau khi rửa sạch sẽ thì tạm dùng làm cái nồi, cô bỏ cà tím và thịt bằm vào, đặt ở trên cái bếp nhỏ, lúc này mới cho Triệu Đông Hải một cái nhìn.

Người đàn ông này chải ngược tóc của mình hết ra sau đầu, tóc anh ta bóng mỡ đến mức ruồi có đậu lên thì chắc cũng không đứng lại được.

Trên người anh ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa, trên cổ áo thì treo kính mát, nửa người dưới thì mặc một chiếc quần ống loa đi cùng là đôi giày thể thao màu trắng, vừa thấy cô nhìn đến, đã nâng tay vuốt tóc mình một chút để lộ ra cái đồng hồ trên cổ tay, tựa như cái này có thể gia tăng thêm sự tự tin cho anh ta.

"Mật nhi, hai chúng ta vốn là tự do yêu đương, nhưng cha em đã chia cắt đôi ta, gả em cho một tên sa cơ thất thế. Anh cũng không biết cha em đã nghĩ gì, rốt cuộc em có phải con do ông ấy sinh ra không nữa!" Triệu Đông Hải thích Giang Mật là thật, làn da của cô rất mịn màng, non nớt đến mức có thể bóp ra nước, dáng người trước sau cũng cong vểnh đầy đủ, chỗ nào cần có thịt thì có thịt, cũng không hề có chút sẹo hay chút mỡ nào.

Làn da của Giang Điềm thì đen vàng, dáng người cũng như khúc gỗ khô quắt.

Anh ta lấy lòng Giang Mật mấy tháng, tay cũng chưa được nắm qua.

"Anh không ngại chuyện em đã kết hôn với Tiêu Lệ nhưng chắc chắn mẹ anh sẽ để ý và sẽ không cho em vào cửa. Vì vậy anh mới lấy Giang Điềm, đến lúc đó anh ly hôn với cô ta, trở thành người đàn ông đã ly hôn, như vậy thì mẹ của anh sẽ không ngăn cản chúng ta bên nhau nữa". Ánh mắt Triệu Đông Hải bay đến cái nồi, tham lam mà nuốt nước miếng một chút: “Mật nhi, tối hôm qua anh nghĩ đến việc em nằm cạnh một người đàn ông khác, khiến anh cả đêm không ngủ vì khó chịu. Nếu như em được sống hạnh phúc với anh ta thì anh không nói làm gì, nhưng em xem anh ta đã cho em được những gì? Anh thật sự thấy đau lòng vì em, nếu tên ấy là đàn ông thì nên buông tay để em được hạnh phúc!”

Giang Mật: “...”

"Vì sao tôi phải ly hôn? Tiêu Lệ muốn có dáng người thì có dáng người, muốn có diện mạo thì có diện mạo, chỗ nào cũng tốt hơn so với anh." Ánh mắt Giang Mật lướt qua khuôn mặt anh ta, mũi tỏi, môi thì dày, cơ thể cao có lẽ không được đến một mét bảy, làm sao có thể so với dáng người một mét tám mươi chín của Tiêu Lệ chứ?

"Gả cho anh, vì cái miệng thối của anh, hay là vì dầu mỡ của anh hả? Anh về đái một bãi nước tiểu rồi soi lại gương mặt của mình đi".

Triệu Đông Hải ngẩn người, sau khi nghe hiểu được lời cô vừa nói thì mặt liền đỏ lên, dường như không ngờ đến Giang Mật lúc nào cũng nói chuyện nhỏ nhẹ lại có thể nói những lời cay nghiệt như vậy, đúng là người đàn bà chanh chua còn không biết xấu hổ.

“Cô... Nè... Cô làm gì vậy!”

Giang Mật vớ lấy cái chổi quét rác dưới chân anh ta.

Triệu Đông Hải vừa nhảy vừa lùi ra sau, anh ta bị Giang Mật đuổi đến tận cửa.

Chân anh ta vừa trượt một cái suýt chút nữa đã ngã trên mặt đất, thấy được Tiêu Lệ đang cầm lưỡi liềm đứng ở trong sân cau mày, ánh mắt đen láy thâm trầm nhìn về phía anh ta.

Dáng vẻ hung dữ này, tựa như nếu anh ta còn dám gây rối thì Tiêu Lệ sẽ dùng cái liềm trong tay cắt cổ anh ta như cắt lúa.

Tiêu Lệ người này nổi tiếng là một cái đinh cứng, không muốn sống.

Khi cha mẹ anh gặp tai nạn, Tiêu Dương và Tiêu Noãn Noãn cũng chỉ mới ba tuổi, bà Tiêu đã lén cho Tiêu Noãn Noãn đi vì cho rằng cô bé vô dụng, nuôi chỉ tốn thức ăn.

Tiêu Lệ nhờ người trong thôn đến làm trung gian hòa giải, bà Tiêu lúc này mới nói ra Tiêu Noãn Noãn đang ở nơi nào, anh lập tức đi tìm đứa nhỏ về.

Mẹ mìn làm sao có thể buông tha cho Tiêu Noãn Noãn, lại chạy tới ở thôn Thanh Thủy để trộm người. Tiêu Noãn Noãn sợ đến mức khóc lóc không ngừng, khiến cho tên môn thần Tiêu Lệ này nghe tiếng chạy tới.

Tiêu Lệ quật người ngã xuống đất, rồi cầm lấy một tảng đá nổi khùng mà đập lên đầu người kia, khiến người kia suýt nữa chết.

Người trong thôn sợ có tai nạn chết người nên vội vàng kéo anh ra.

Mắt của Tiêu Lệ đỏ thẫm, nói một câu tàn nhân với mẹ mìn: “Em gái tôi mà xảy ra chuyện gì, mặc kệ là ai làm thì tôi cũng sẽ tính vào trên người bà. Mười một người của nhà bà, một người cũng đừng mong sống sót!”

Mẹ mìn kia làm việc không đàng hoàng sao có thể dám báo công an? Mà ngay cả tâm tư trả thù cũng không dám có!

Triệu Đông Hải vấp phải trắc trở ở chỗ Giang Mật, nhưng lại càng không dám trêu chọc Tiêu Lệ.

Anh ta cảm thấy rất mất mặt muốn bỏ chạy, nhưng thật sự là nuốt không trôi cơn tức này, còn trực tiếp châm ngòi ly gián: “Mật nhi, cha em là trưởng thôn, muốn mọi người đều phục mình nên không thể làm ra chuyện hủy bỏ hôn ước, cũng chẳng thèm để ý đến sống chết của em mà đẩy em vào trong hố lửa. Tiêu Lệ là người như thế nào, người trong thôn chúng ta ai mà không biết. Anh ta chính là một tên tội phạm giết người!”

Anh ta nhìn thấy những cơ bắp trên cánh tay của Tiêu Lệ nổi lên, sợ đến mức chân cũng run rẩy vội vàng bỏ chạy.

Đôi mắt đen của Tiêu Lệ nhìn thẳng về phía Giang Mật, ánh chiều tà của buổi hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, khuôn mặt cô ửng lên chút ánh sáng, đôi mắt hoa đào đen nhánh sáng ngời kia trong suốt như nước suối khiến cho người ta chỉ liếc nhìn đã có thể thấy đáy.

Nhưng trong đáy mắt cô không có sự chán ghét.

Lời của Triệu Đông Hải không sai, không chỉ có người trong thôn mà ngay cả toàn bộ trấn Mã Bình cũng không ai muốn gả con gái cho anh.

Tiêu Dương thường ngày hay giương nanh múa vuốt, giờ như một con nhím bị nhổ hết gai đứng ở phía sau Tiêu Lệ, bởi vì lời của Triệu Đông Hải nói là thật, ngay cả đứa con nít trong thôn cũng không dám đến chơi với cậu và Tiêu Noãn Noãn.

"Chết rồi, đồ ăn của em!" Giang Mật không đem lời của Triệu Đông Hải nói để trong lòng, cô nhớ đến thức ăn trên bếp, vội vàng chạy đến phòng bếp: “Hai anh em mau đi rửa tay đi để còn ăn cơm.”

Khuôn mặt tiêu Lệ căng cứng, không biết suy nghĩ trong lòng Giang Mật nhưng anh tôn trọng quyết định của cô.

"Anh ơi, thơm quá." Tiêu Dương nắm chặt vạt áo của Tiêu lễ, cái mũi hít hít giống như con chó con, mùi thịt kia xộc vào mũi cậu khiến cậu không dám mở miệng nói chuyện vì chỉ sợ mở miệng nước miếng sẽ chảy ra.

Tiêu Lệ cũng ngửi được mùi thơm của thức ăn, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.

Hàng xóm vốn đang ăn cơm nghe được tin tức liền chạy đến nhà họ Tiêu xem kịch, trong tay còn bưng một chén cơm bí đỏ, mới vừa đi đến cửa không thấy kịch hay đâu mà chỉ thấy nước miếng muốn trào ra vì mùi thơm của thức ăn nhà họ Tiêu, món cơm ngon trong tay họ nhất thời trở nên vô vị.

Bọn họ cũng không ngại mà trực tiếp đi vào sân, đứng ở cửa sổ bếp thò đầu vào.

Giang Mật mở nắp che trên cái nồi ra, mùi thơm đậm đà cùng khói nóng bay ra, khiến mấy người hàng xóm hắt hơi một cái, nước miếng cũng chảy ra theo.

Bọn họ thấy thịt bằm cùng cà tím còn có dầu trong nồi, thanh âm sùng sục phát ra, ớt đỏ cùng hành xanh hòa lẫn vào nhau, vừa nhìn đã thấy đẹp mắt.

"Giang Mật à, cháu đang làm món gì đấy?" Tròng mắt thím Lưu đều dính ở trong cái nồi, cắn đôi đũa nói: “Thím chưa từng nhìn thấy, dường như còn ngon hơn so với tiệm cơm nữa!”

Trong lòng bà ta lại thầm nghĩ: “Giang Mật sao đột nhiên lại nấu cơm? Còn toàn là những món lạ mà bà ta chưa từng thấy qua.”

"Thím, cháu làm thịt băm xào cà tím." Giang Mật đảo nồi, đập mấy cái trứng gà vào chén rồi lấy một cái chén khác đổ nửa chén nước sôi, bỏ vào đó một chút muối rồi đổ chén trứng vào đánh cho tan, bỏ thêm chút tinh bột, như vậy khi chiên trứng sẽ càng mềm.

Cô đổ trứng gà vào trong chảo nóng, chờ khi trứng gà cứng lại được một nửa thì dùng sạn đánh tan rồi vớt ra.

Mùi thơm của trứng tản ra bốn phía, đám người hàng xóm kế bên vẫn không ngừng nuốt nước miếng, không có ai không biết xấu hổ mà nói muốn ăn thử một chút.

Mắt của đám người hàng xóm nhìn Giang Mật đang cho mỡ lợn vào nồi không chớp mắt, sau đó cô xào cà chua cho ra nước, để vị chua ngọt của cà chua được tiết ra hết mới bỏ trứng gà vàng ươm vào nồi, nước cà chua đỏ au bao lấy trứng gà hòa hợp cùng một chỗ.

Thật sự dám bỏ được từng đấy nguyên liệu.

Trong cái nồi sắt kia, nước trứng gà xào cùng cà chua đang sôi lên, nước càng sôi càng đậm đặc.

Bọn họ dường như có thể tưởng tượng được, múc một muôi trứng xào cà chua bỏ vào trong chén, chắc chắn có thể ăn được mấy chén cơm!

Có người thậm chí còn hít một hơi thật sâu, rồi vùi đầu ăn mấy ngụm cơm.

"Trứng xào cà chua này cháu nêm nếm thế nào vậy?" Thím Lưu thích tham mấy món lợi nhỏ, chỗ nào có lợi ích thì bà ta sẽ chui tới chỗ đó, là một người không biết xấu hổ. Bà ta mặt dày đưa chiếc đũa đến gắp: “Để thím thử một chút.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp