Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 29


2 tháng

trướctiếp

"Ngồi xuống nói."

Tần tổng dẫn đầu đi vào rồi ngồi xuống.

Tào Diệu Tông gọi người phục vụ tới rửa cái bàn sạch sẽ.

Sau đó ông ấy lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Trong phòng riêng chỉ còn Giang Mật và Tần tổng.

"Hôm nay để ông chê cười rồi." Giang Mật ngồi đối diện ông ấy, tự mình trêu chọc nói: "Lúc tôi đến đây đã nghĩ phải biểu hiện tốt một chút, không thể để cho ông có ấn tượng xấu, ai biết sợ cái gì thì tới cái đó."

Tần tổng cũng không thèm để ý: "Tôi thưởng thức sự thật tình của cô, vợ tôi có tính tình cũng giống như cô, đều là người ngay thẳng."

"Chắc chắn ông và vợ mình rất mặn nồng." Giang Mật bưng một ly trà lên uống một ngụm, nhắc tới chính sự: "Ông biết nơi nào bán thép không? Là loại thép có đường kính 6mm."

"Cô dùng cái này làm nhà kính à?" Tần tổng nhìn trúng mối làm ăn này: "Cô có nghĩ đến hợp tác làm nhà kính không?"

Ánh mắt của Giang Mật chợt lóe sáng: "Tôi chỉ là làm buôn bán nhỏ, không nghĩ đến sẽ hợp tác, nguồn tiêu thụ rau dưa của tôi đã có rồi."

Tần tổng khuyên nhủ: "Rau dưa của cô chỉ mở ra nguồn tiêu thụ ở Nam huyện, tôi chuẩn bị làm vận chuyển, có thể giúp cô bán rau dưa đi các nơi trong nước. Cô chỉ cần cung cấp kỹ thuật, tôi đầu tư tiền cho cô, chúng ta hợp tác kinh doanh lớn."

"Hiện tại tôi thật sự thiếu tiền, cho nên mới bắt đầu từ buôn bán nhỏ. Tôi tin chỉ mấy năm nữa là tôi có thể làm lớn được. Hiện tại hợp tác cùng ông, tương đương với việc tôi phải chia một nửa tiền cho ông."

Giang Mật nắm chặt quyền khống chế trong tay, không nhanh không chậm nói: "Chồng của tôi làm ở đội vận chuyển, rau dưa của tôi có thể để cho đội vận chuyện của bọn họ chở đi bán ở các nơi."

Tần tổng lẳng lặng nhìn Giang Mật, ánh mắt mang theo một loại tìm tòi nghiên cứu. Cô chải tóc cột thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng, đôi tay giao nhau đặt trên bàn, eo lưng thẳng thắn, khóe môi lộ ra nụ cười gãi đúng chỗ ngứa, có vẻ khôn khéo giỏi giang.

Dáng vẻ đạm nhiên đối mặt và nắm chắc của cô như là đã mài dũa qua rất nhiều lần đàm phán mà ra.

Tần tổng chỉ ra suy nghĩ của cô: "Cô muốn nhập cổ phần công ty vận chuyển?"

"Chuyện có thể có lợi, ai cũng đều muốn chia một chén canh." Giang Mật khẽ mỉm cười, đúng là cô nhìn trúng công ty vận chuyển, ở niên đại này mà nói, làm ăn trong ngành này kiếm rất nhiều tiền.

Đặc biệt vụ làm ăn này Triệu Đông Hải muốn làm, nếu bị cô bắt được trong tay thì trong lòng sẽ rất sảng khoái: "Chắc hẳn Tần tổng đã nhìn ra viễn cảnh của nhà kính chúng tôi, xem như một vốn bốn lời. Vận chuyển không giống vậy, giai đoạn trước chưa chắc có thể kiếm được tiền. Nhà kính của tôi trồng ra rau dưa, lại từ công ty vận chuyển vận chuyển đến khắp cả nước, cũng tương tương hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau đạt được thành tựu."

Tần tổng chìm vào trầm tư, không có lập tức đáp lại.

"Tần tổng, ông có thể từ từ suy nghĩ, dù sao chi phí đầu tư cho công ty vận chuyển lớn hơn nhiều so với làm nhà kính."

Giang Mật ngã ra phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi, thái độ tùy ý không sao cả: "Tôi không thích làm khó người khác, làm buôn bán chú ý anh tình tôi nguyện. Dù sao đối với tôi mà nói, chỉ khác nhau ở chỗ phát triển nhanh hay chậm mà thôi."

"Cô bé, cô thật sự rất lợi hại." Tần tổng thở dài, chơi mưu mẹo đúng là số một: "Phí tổn của công ty vận chuyển rất cao, cô dùng cổ phần nhà kính đến đổi, tôi cần xem căn cứ gieo trồng của cô, đánh giá xem nó có giá trị này hay không."

"Không thành vấn đề." Giang Mật ở trong lòng tính toán một chút: "Một tháng, ông cho tôi thời gian một tháng."

"Được." Tần tổng đứng lên, tay trái chặn bộ vest, tay phải duỗi về phía cô: "Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

Giang Mật đứng lên bắt tay với anh ta: "Hợp tác vui vẻ."

Tần tổng thu tay về: "Thép mà cô cần, tôi sẽ bảo người đưa qua cho cô."

Giang Mật khẽ gật đầu: "Tôi ở thôn Thanh Thủy, làm phiền ông đưa đến trong thôn giúp tôi đi."

"Được." Tần tổng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một cái: "Tạm thời cứ như vậy trước, tôi phải đi Thâm Thị công tác, chờ trở về lại nói tỉ mỉ."

Giang Mật nhiệt tình đồng ý.

Sau khi tiễn Tần tổng đi, nụ cười trên mặt cô chợt tắt, quay về thôn tìm Hồ Thúy Hồng tính sổ.

Giang Mật xuống xe khách, gương mặt lạnh lùng nhanh chân đi về hướng nhà họ Giang.

Dọc đường đi, mọi người trong thôn thấy cô nổi giận đùng đùng, không phải đi về hướng nhà họ Tiêu mà là đi về hướng nhà họ Giang.

"Cô ta là muốn đến nhà Hồ Thúy Hồng tìm người liều mạng sao?"

"Chuyện gièm pha của Giang Mật đã bị Hồ Thúy Hồng kia vạch trần ra rồi, chắc chắn là đến nhà bà ta gây chuyện. Cô ta không làm chuyện trái với lương tâm thì đỏ mặt tía tai như vậy làm gì?"

"Đi đi đi, mau đi xem một chút." Bọn họ đi theo Giang Mật cùng nhau đi đến cổng nhà họ Giang.

"Đùng ——"

Giang Mật đột nhiên đẩy cổng ra, ván cửa đập phải vách tường, phát ra một tiếng vang rất lớn, còn đập trở về một chút.

Cả nhà Giang Xuân Sinh đều đã xuống ruộng làm việc, trong nhà chỉ còn lại chị dâu thứ hai nhà họ Giang, chị ta nhìn dáng vẻ hùng hổ của Giang Mật, một bộ đến gây chuyện thì vội trốn trong phòng không dám lộ mặt, ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Nhị phòng nhà họ Giang thì đều có mặt, sau khi Hồ Thúy Hồng và Giang Điềm từ huyện thành trở về, trong lòng cảm thấy chuyện này xong đời rồi, vội vàng gọi Giang Căn Sinh ở ngoài ruộng về nhà, chuẩn bị thương lượng đối sách một chút.

Trong sân vừa vang lên tiếng động, Hồ Thúy Hồng sợ tới mức nhún vai trừng mắt, vội vàng ghé vào cửa sổ nhìn thoáng ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy Giang Mật đi về hướng nhà bọn họ.

Gương mặt bà ta trắng bệch, nôn nóng nói: "Làm sao bây giờ, Trần Ngọc Phượng biết tôi hiểu lầm Giang Mật thông đồng Triệu Đông Hải, ngay trước mặt mọi người làm Giang Mật mất hết mặt mũi thì chị ta có xé xác tôi không?"

Hồ Thúy Hồng nghĩ đến dáng vẻ bi thảm của thím Lưu thì hoàn toàn sợ rồi.

Lúc ấy Trần Ngọc Phượng đánh thím Lưu làm hàng xóm xung quanh khiếp sợ không thôi.

Bọn họ cũng chỉ dám lén lút nói Giang Mật không biết kiềm chế chứ không ai dám khua môi múa mép ở trước mặt Trần Ngọc Phượng, chỉ sợ bị xé rách miệng.

Ở sau lưng bàn tán, cho dù Trần Ngọc Phượng biết, cũng sẽ không thể ra tay đánh người.

"Tin tức trong thôn không phải tôi lan truyền ra ngoài, tôi dặn dò Điềm Điềm đừng nói lỡ miệng ở nhà chồng, ai ngờ bị mấy bà tám nghe được làn truyền ra khắp thôn."

Hồ Thúy Hồng ngụy biện cho chính mình một câu, thấy Giang Căn Sinh hút hai ngụm thuốc, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ như là không có dự đính nhúng tay vào.

Bà ta vội vàng kéo mâu thuẫn lên, ép Giang Căn Sinh ra mặt: "Giang Xuân Sinh bảo vệ Giang Mật như tròng mắt, nếu anh ta biết chuyện này, có khi nào anh ta đuổi một nhà chúng ta ra ngoài không?"

"Bọn họ dám!" Giang Căn Sinh kích động, bị thuốc lá sặc nên ho khan vài tiếng, sắc mặt âm trầm: "Bà không thể trêu vào, sao cứ thích trêu chọc nhà anh cả làm gì?"

Tòa nhà này là Giang Xuân Sinh bỏ tiền ra xây dựng, khi đó bà cụ Giang còn sống, lại thiên vị nhị phòng, lấy cớ không phân gia để chia mấy gian phòng cho một nhà Giang Căn Sinh ở.

"Đây là phòng mẹ tôi chia cho, bọn họ dựa vào đâu đuổi chúng ta đi?" Quan hệ giữa Giang Căn Sinh và Giang Xuân Sinh không thân thiết, nhưng cũng không có thù hận thâm sâu, ông ta không tin Giang Xuân Sinh sẽ trở mặt vô tình không nhận người em trai là ông ta. Ông ta cảnh cáo Hồ Thúy Hồng: "Nếu bà còn dám ở bên ngoài gây chuyện thì cuốn gói cút về nhà mẹ đẻ của bà đi."

Đôi môi của Hồ Thúy Hồng run lên, vâng vâng dạ dạ, không dám lên tiếng, làm gì có chút dáng vẻ kiêu ngạo nào?

"Đùng, đùng, đùng ——"

Ván cửa bị đấm mạnh vang lên.

Giang Mật kêu lên: "Hồ Thúy Hồng, Giang Điềm, các người đi ra cho tôi! Sao? Dám ở bên ngoài hắt nước bẩn lên người tôi, phá hủy thanh danh của tôi, hiện tại làm rùa đen rút đầu không dám ra ngoài đối chất hả?"

"Được, các người có bản lĩnh thì đừng ra!"

Giang Mật như là bị ép đến nóng nảy, bất chấp tất cả: "Hồ Thúy Hồng bôi nhọ tôi ở bên ngoài bán mình, thanh danh của tôi ở trong thôn hỏng rồi, không còn mặt mũi sống nữa. Tôi dám xẻo thân mình cũng phải kéo hoàng đế xuống ngựa, tôi đây lấy lửa đốt các người. Con thỏ bị ép nóng nảy cũng sẽ cắn người, các người không cho tôi đường sống, vậy mọi người cùng nhau chết đi."

Nhị phòng vừa nghe Giang Mật là tới liều mạng với bọn họ thì đột nhiên mở cửa ra.

Giang Căn Sinh liếc mắt nhìn thôn dân vây quanh xem trò hay ở, lập tức xụ mặt xuống, gọi Giang Mật đang đi về hướng phòng bếp lại: "Mày la hét ở trước mặt trưởng bối giống cái gì? Anh cả và chị dâu cưng mày đến muốn bay lên trời cao! Há miệng ngậm miệng là muốn đồng quy vu tận!"

Giang Mật đột nhiên dừng chân, quay đầu lại, ánh mắt như dao đâm vào hướng Giang Căn Sinh, liên tục cười khẩy : "Trưởng bối? Ông vuốt lương tâm hỏi bản thân xem ông có dáng vẻ của trưởng bối sao? Hồ Thúy Hồng lưu loát úp chậu phân lên đầu tôi, bôi đen tôi ở bên ngoài vụng trộm đàn ông."

Cô đột nhiên nhìn về phía Hồ Thúy Hồng.

Cái liếc mắt này làm Hồ Thúy Hồng cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng vô cùng bồn chồn.

Giang Mật khẽ nhếch môi, ăn miếng trả miếng nói: "Ông biết vì sao Hồ Thúy Hồng lan truyền lời đồn ở trong thôn, bôi nhọ tôi ở bên ngoài bán mình không? Bởi vì người chân chính vụng trộm với người khác chính là bà ta, lại bị tôi phá hỏng, bà ta sợ tôi nói ra ngoài cho nên trả đũa trước. Đến lúc đó cho dù tôi có nói ra ngoài thì mọi người đều không tin lời nói của tôi, cho rằng tôi trả thù bà ta."

Hồ Thúy Hồng ngơ ngác, không ngờ con tiên nhân Giang Mật này lại hắt nước bẩn lên đầu bà ta!

"Hồ Thúy Hồng, bà không cùng đàn ông chui vào ruộng bắp, lại chạy đến huyện thành làm giày rách. Bà sinh ra một đứa con gái tốt, còn yểm trợ cho bà."

Giang Mật nhìn về phía Giang Căn Sinh, châm chọc nói: "Chú hai, Giang Điềm thật sự là con ruột của chú sao? Chú thấy cô ta có chỗ nào giống người họ Giang chúng ta không?"

Giang Căn Sinh tức giận đến máu nóng xông lên, nhưng nhịn không được mà nhìn về phía Giang Điềm, đứa con gái này rất giống Hồ Thúy Hồng, nhưng không có chút nào giống ông ta.

Con chỉ giống cha hoặc là chỉ giống mẹ, chuyện này là rất bình thường.

Giang Căn Sinh chưa bao giờ hoài nghi rằng Giang Điềm không phải con gái của ông ta.

Nhưng mà giọng điệu của Giang Mật thật sự không giống bôi nhọ người khác, trong lòng ông ta đã gieo hạt giống nghi ngờ, không kiềm chế được mà suy nghĩ, Hồ Thúy Hồng lén ông ta trộm người, để cho ông ta nuôi con hoang.

Hồ Thúy Hồng nhìn biểu cảm của Giang Căn Sinh là biết ông ta tin lời nói này, bà ta tức giận đến mức muốn hộc máu, càng nhiều hơn là khủng hoảng, sợ hãi Giang Căn Sinh sẽ đuổi bà ta đi.

Bà ta nổi giận mắng: "Tiện nhân, mày ngậm máu phun người! Bà đây trong sạch, con mắt chó nào của mày nhìn thấy tao trộm đàn ông?"

"Tôi bôi nhọ bà? Bà thẹn quá thành giận là vì bị tôi nói trúng sao? Hiện tại mọi người đều đang cắt lúa, bà và người ta quấn quýt ở trên đất không tiện cho nên mới đi huyện thành đúng không?"

Giang Mật hỏi ngược lại: "Ngày thường bà rất ít đi huyện thành, lúa trong ruộng cũng không cắt, lần này khác thường chạy vào huyện thành không phải là đi trộm đàn ông thì làm gì?

Bà cũng đừng nói là đi bắt gian tôi, sao lần đầu tiên nhìn thấy bà không xông lên bắt ngay tại trận đi, còn phải chờ đến lần thứ hai, như vậy không phải làm điều thừa sao?

Vốn dĩ tôi không muốn quản mấy chuyện rách nát của bà, bà có vụng trộm với người ta hay không thì đều không ảnh hưởng đến tôi, nếu không phải bà trả đũa tôi thì tôi cũng không định nói toạc chuyện gièm pha của bà ra đâu."

Hồ Thúy Hồng lập tức nghẹn họng, trên người có mọc đầy miệng cũng nói không rõ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp