Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 28


2 tháng

trướctiếp

Triệu Đông Hải khiếp sợ, rau dưa anh ta khen ngợi một hồi lâu thế mà lại là do Giang Mật trồng ra sao?

Không đúng, Giang Mật biết trồng rau từ lúc nào?

Anh ta nghĩ đến lời đồn vớ vẩn trong thôn, ánh mắt nhìn về Tào Diệu Tông và Giang Mật đều có chút không đúng.

"Giang Mật, em biết trồng rau từ lúc nào?" Triệu Đông Hải vạch trần Giang Mật, trong lòng nhận định là cô ngủ với Tào Diệu Tông nên Tào Diệu Tông mới giật dây cho cô làm quen với Tần tổng: "Lúc em ở nhà còn chưa bao giờ xuống đất làm việc."

Tần tổng ngạc nhiên nói: "Tiểu Triệu, cậu và cô gái này quen biết?"

Ánh mắt của Triệu Đông Hải khẽ lướt qua gương mặt của Giang Mật: "Chúng tôi là người một thôn, xem như chị vợ của tôi."

"Thật là duyên phận." Tần tổng nghe lời nói của Triệu Đông Hải, nhìn về phía Giang Mật: "Rau dưa này là cô trồng hả?"

Giang Mật vô cùng thản nhiên nói: "Tôi nhập hàng từ một căn cứ trồng rau bán cho ông chủ Tào, hơn nữa tôi cũng đã học tập kỹ thuật trồng rau rồi, dự định sẽ làm nhà kính để trồng rau."

Tần tổng có hứng thú, ông ấy cảm nhận được bầu không khí giữa Giang Mật và Triệu Đông Hải không đúng lắm.

Chuẩn bị đuổi Triệu Đông Hải đi trước, sau đó lại nói chuyện chi tiết với Giang Mật.

"Tiểu Triệu, tôi đã thấy được thành ý của cậu." Tần tổng nâng ly nước lên, lấy trà thay rượu: "Cậu là một đối tác không tệ, chờ tôi đi công tác trở về thì cậu tới..."

"Phanh ——"

Cửa phòng riêng bị mở ra.

Hồ Thúy Hồng cho rằng sẽ nhìn thấy Giang Mật và Tào Diệu Tông đang trong dáng vẻ trần truồng, không nghĩ tất cả đều mặc quần áo chỉnh tề, thành thật mà ngồi nói chuyện.

Biểu cảm phẫn nộ trên gương mặt cứng đờ, khi nhìn thấy Triệu Đông Hải ngồi ở đối diện, bà ta như bị kích thích, đột nhiên bạo phát.

"Triệu Đông Hải, mày lừa Điềm Điềm nói lên huyện thành làm buôn bán, kết quả lại ở chỗ này làm giày rách cùng Giang Mật!" Hồ Thúy Hồng không tin Triệu Đông Hải là đến bàn chuyện làm ăn, nếu anh ta bàn chuyện làm ăn, vậy Giang Mật là thứ gì, sao có tư cách ngồi ở chỗ này?

Trong thôn có ai không biết Triệu Đông Hải thích Giang Mật?

Ánh mắt bà ta nhìn về phía Giang Mật giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Bà ta duỗi tay cào về hướng gương mặt của Giang Mật: "Con đĩ này, mày đi ra bán thân, lại có thể bán đến trên đầu em rể của mình, mày có biết xấu hổ không! Bà đây cào rách mặt mày, xem mày làm sao đi quyến rũ người khác!"

Giang Mật cầm chiếc đũa trên bàn, đột nhiên đâm vào tay Hồ Thúy Hồng.

"A!" Hồ Thúy Hồng bị đau tay nên lùi về phía sau, trực tiếp ngồi xuống mặt đất, kêu trời khóc đất nói: "Thật quá đáng, chị gái đi làm giày rách, bán thân đến trên đầu em rể của mình. Thứ không có lương tâm này bị tôi bắt được, thế mà lại muốn đánh chết tôi, mọi người phân xét giúp tôi đi!"

Tất cả phòng riêng đều mở cửa ra, các thực khách đồng thời đến xem trò vui.

"Giang Mật, lương tâm của mày bị chó ăn rồi à? Mày là chị họ của Điềm Điềm nhà tao, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Mày gả cho người đàn ông nghèo, vì tiền mà ra ngoài bán mình, bán cho ai mà không được, lại bán cho em rể của mày, mày là muốn ép Điềm Điềm chết sao!"

Hồ Thúy Hồng càng hăng hái hơn, chửi rủa Giang Mật: "Thứ kỹ nữ không biết giữ đạo làm vợ, chuyên quyến rũ đàn ông, mày sẽ không được chết tử tế!"

Giang Điềm ngơ ngẩn nhìn Triệu Đông Hải, lại nhìn thoáng qua Giang Mật, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Triệu Đông Hải từng chính miệng nói Giang Mật có cho không thì anh ta cũng sẽ không đụng vào.

Kết quả...

Cô ta cảm thấy cái mũi đau xót, nước mắt rơi xuống: "Chị, vì sao chị lại làm như vậy? Chị không có tiền có thể hỏi em, em sẽ cho chị mà."

"Các người ở trong thôn theo tôi tới tiệm cơm, thì ra là muốn bắt gian." Giang Mật nhìn lướt qua đám người xem trò hay, lại nhìn về phía Hồ Thúy Hồng kêu trời khóc đất, cười khẩy một tiếng: "Bà thật đúng là thím hai tốt của tôi, một đường theo dõi đến nơi này, bà không nhìn thấy tôi mướn hai chiếc xe ba bánh đưa rau dưa đến tiệm cơm à? Ông chủ tiệm cơm tốt bụng giới thiệu ông chủ lớn cho tôi, cùng nhau hợp tác gieo trồng. Bà không hỏi phải trái trắng đen, đẩy cửa ra là lập tức mắng chửi những lời dơ bẩn thối nát, bà thấy tôi sống tốt lành thì không chịu được đúng không!"

Giang Mật đi ra phòng riêng, chỉ vào Triệu Đông Hải: "Nếu tôi ham tiền của anh ta, lúc trước anh ta đến nhà tôi cầu hôn thì tôi trực tiếp gả cho anh ta là được, đến lượt Giang Điêm gả cho anh ta sao?"

"Ngày đầu tiên anh ta kết hôn, da mặt dày đến nhà tôi, bảo tôi ly hôn, sau đó gả cho anh ta. Loại đàn ông có phẩm hạnh như vậy, gả cho anh ta có thể có cuộc sống tốt lành gì? Tôi là thật sự không thèm! Lúc đó tôi cầm chổi đuổi đánh anh ta ra ngoài, tất cả hàng xóm trong thôn đều nhìn thấy. Nếu tôi thật sự muốn ở bên anh ta, còn cần làm giày rách cùng anh ta sao?"

Giang Mật lạnh lùng nhìn về phía Giang Điềm, trào phúng nói: "Nếu cô không quản được chồng mình, sợ anh ta ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, vậy trực tiếp lấy một cái thắt lưng cột anh ta ở bên người đi, đừng cắn người lung tung mà phá hủy thanh danh của tôi!"

Hồ Thúy Hồng tức giận đến cả người run rẩy: "Mày..."

"Hồ Thúy Hồng, lúc trước tôi nể tình bà là thím hai của tôi, bà gây chuyện trong lễ lại mặt của tôi nhưng tôi vẫn nhịn bà. Hiện tại bà thấy tôi bán rau dưa, có được cuộc sống quá tốt đẹp nên hắt nước bẩn lên người tôi, phá hỏng mối làm ăn của tôi thì tôi sẽ không tha cho bà nữa."

Giang Mật lạnh lùng vô tình nói: "Chuyện khác tôi không so đo với bà, nhưng bà phá hủy thanh danh của tôi nên tôi sẽ báo cảnh sát xử lý, mời đồng chí cảnh sát đòi công bằng cho tôi!"

Hồ Thúy Hồng vừa nghe báo nguy cũng bị dọa sợ.

Giang Điềm cúi đầu nức nở.

Tào Diệu Tông xụ mặt xuống, ra mặt giải thích nói: "Hôm nay con rể nhà bà đến ăn bữa sáng cùng Tần tổng để bàn chuyện làm ăn. Quán ăn nhà rôi mua rau dưa của Giang Mật, hôm nay cô ấy đến giao rau dưa cho quán ăn của tôi. Tần tổng thích rau dưa mà Giang Mật bán, nên tôi giới thiệu cho hai người gặp nhau. Bà vừa đi vào đã chỉ vào mũi người ta chửi ầm lên, còn ra tay muốn đánh người. Đây là chuyện gì? Giang Mật chỉ bán rau dưa cho một người là tôi, một ngày thu vào mấy chục đồng tiền, còn không tính bán cho những người khác, còn cần bán đứng chính mình sao?"

Bên trong đám người xem trò hay cũng có người mua rau của Giang Mật, người nọ không nhịn được mà nói: "Tôi biết cô gái này, cô ấy bán rau ở chợ nông sản. Rau dưa đều bán rất đắt, nhưng mà rất ngon, mọi người đều mua ở chỗ cô ấy, một gánh đồ ăn bị cướp sạch rất nhanh, có thể kiếm được mười mấy đồng tiền ấy chứ?"

"Đúng vậy, rất nhiều người cướp cũng không cướp được, hy vọng cô ấy có thể chở thêm một ít rau dưa đến bán. Một ngày thu nhập cũng bằng tiền lương một tháng của người khác, còn cần đi bán mình sao?"

"Cô gái này thật xinh đẹp, còn biết kiếm tiền, chắc chắn người đàn ông cô ấy gả cho cũng rất ưu tú. Cô ấy không phải loại người vì tiền mà mặc kệ nhân phẩm, trực tiếp gả đi, càng không vì tiền mà bán đứng chính mình."

Giang Điềm nghe được lời bàn luận của mọi người, giống như một con dao đâm vào phổi cô ta.

Giang Mật nói nhân phẩm của Triệu Đông Hải không tốt, cho nên không gả cho anh ta.

Cô ta gả cho Triệu Đông Hải, giống như là vì tiền của anh ta vậy.

Giờ phút này Giang Điềm giống như là bị lột sạch quần áo, trần trụi đứng ở trước mắt mọi người, khuất nhục đến mức hận không thể lột ra một cái khe đất chui vào.

Cô ta không ngờ Giang Mật thật sự bán rau dưa, là còn... Kiếm được tiền như vậy.

Hai mắt Giang Điềm rưng rưng nước mắt, bất lực nhìn về phía Triệu Đông Hải: "Đông Hải, em... Em không có hoài nghi anh. Là... Là mẹ em, bà ấy nói chị cả ngày ăn thịt ăn cá, tiền này lai lịch bất chính. Bà ấy thấy hôm nay chị đi huyện thành nên kéo em đi cùng..."

"Câm miệng!" Sắc mặt của Triệu Đông Hải đen kịt, mất hết mặt mũi: "Mau đưa mẹ em về nhà đi! Đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ!"

Giang Điềm sợ nhất Triệu Đông Hải, nào dám không nghe lời anh ta, lập tức kéo Hồ Thúy Hồng rời đi.

Cả người Hồ Thúy Hồng đang bàng hoàng, Giang Mật thật sự bán rau? Không phải đi bán mình sao? Một ngày có thể kiếm mấy chục đồng tiền, đúng là không cần phải bán đứng chính mình.

Bà ta nghĩ đến một ngày Giang Mật bán rau dưa cũng có thể kiếm được mấy chục đồng tiền, trong lòng nhịn không được mà ghen ghét. Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Giang Mật, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng như băng của Giang Mật, bà ta rùng mình một cái, một luồng khí lạnh từ dưới đáy lòng dâng lên.

Giang Mật khẽ mấp máy khóe miệng: "Hồ Thúy Hồng, chuyện hôm nay tôi nhớ kỹ. Buổi chiều tôi về thôn sẽ đến nhà bà đòi lại công bằng."

Hồ Thúy Hồng bị kích thích, chuẩn bị đanh đá chửi trở lại.

"Mẹ!" Giang Điềm nhìn thấy ánh mắt hung ác nham hiểm của Triệu Đông Hải, cô ta sắp bị hù chết, vội bén nhọn kêu lên: "Mẹ muốn ép con chết thì cứ ở lại nơi này mắng chửi tiếp đi!"

Khóe miệng của Hồ Thúy Hồng run lên, bị Giang Điềm kéo xuống lâu.

Lầu hai lại yên tĩnh trở lại.

Mấy phòng riêng khác cũng đóng cửa lại, không ai hóng hớt nữa.

Triệu Đông Hải sợ mất mặt, vẫn luôn trốn ở phòng riêng chứ không lộ mặt ra ngoài. Chuyện này vừa lắng xuống, anh ta cố gượng cười, xin lỗi nói: "Tần tổng, để ông chê cười rồi."

Sau đó anh ta lại nói với Tào Diệu Tông: "Ông chủ Tào, xin lỗi, suýt chút nữa phá hỏng chuyện làm ăn của nhà ông."

Tào Diệu Tông xụ mặt: "Người anh cần xin lỗi nhất là Giang Mật."

Nụ cười trên gương mặt Triệu Đông Hải trở nên cứng đờ, trong lòng có chút oán hận Giang Mật, vừa rồi cô thật sự là xé da mặt anh ta xuống dẫm đạp dưới lòng bàn chân. Xin lỗi Giang Mật còn khó chịu hơn là giết chết anh ta.

Nhưng tưởng tượng đến chuyện làm ăn sắp bàn bạc xong xuôi, anh ta không muốn cành mẹ đẻ cành con, nén giận nói với Giang Mật: "Giang Mật, vợ và mẹ vợ của tôi trách oan cô, hy vọng cô không so đo với bọn họ."

Giang Mật cười khẩy: "Lúc trước tính tình của tôi quá tốt khiến bọn họ hết lần này đến lần khác bắt nạt tôi, lúc này tôi thật sự phải so đo."

Triệu Đông Hải nghẹn lời, sắc mặt rất khó coi.

Anh ta muốn nhanh chóng kết thúc trường hợp hỗn loạn này, nhìn về phía Tần tổng ở bên cạnh: "Tần tổng, chờ ông đi công tác trở về thì tôi đến văn phòng của ông..."

Tần tổng giơ tay ngắt lời anh ta: "Chờ tôi trở lại rồi bàn sau."

Sắc mặt của Triệu Đông Hải lập tức thay đổi, lời này cũng đồng nghĩa với từ chối, thì ra vụ làm ăn sắp hoàn thành đã bị Hồ Thúy Hồng và Giang Điềm phá hỏng!

"Tần tổng, tôi..."

"Được rồi, cậu đừng nói nữa." Tần tổng vẫy tay đuổi người đi: "Tôi có chuyện cần nói tỉ mỉ với cô Giang, không giữ cậu lại nữa."

Sắc mặt của Triệu Đông Hải rất khó coi, vì thuyết phục Tần tổng, anh ta đã tiêu tốn rất nhiều công sức, còn tốn không ít tiền tặng quà, mắt thấy vịt nấu chín sắp đến miệng, kết quả lại bay đi!

Một lửa giận bùng cháy trong lòng ngực anh ta, anh ta hận không thể trở về một cước đá chết Giang Điềm.

Dù không cam lòng, nhưng anh ta cũng không dám làm Tần tổng phản cảm, chỉ có thể đầy mặt ủ dột rời đi.

Tần tổng liếc mắt nhìn Giang Mật một cái, nhớ đến biểu hiện vừa rồi của cô gái nhỏ, không nhịn được mà cười một tiếng: "Cô còn nhỏ tuổi, nhưng cách cư xử không thể xem thường, có sự quyết đoán của người làm việc lớn."

Người bình thường gặp phải chuyện này đã sớm bị hoảng loạn, làm sao có thể xoay chuyển thì thế, dẫn dắt câu chuyện được?

Ông ấy có chút lau mắt mà nhìn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp