Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 30


2 tháng

trướctiếp

Bà ta hoảng loạn giải thích: "Tôi... Lúc đó tôi không nghĩ tới..."

Giang Mật ngắt lời bà ta: "Bà là không nghĩ tới hay là không thấy được, cố ý nói bừa?"

Vốn dĩ là Hồ Thúy Hồng hiểu lầm Giang Mật, hôm nay tất cả mọi người ở tiệm cơm đều làm chứng cho Giang Mật, sự việc này chỉ cần đi vào huyện hỏi là biết Giang Mật rất giỏi kiếm tiền, cũng sẽ rõ ràng Giang Mật là trong sạch.

Bà ta vì chứng minh trong sạch của mình, quyết định nói ra chuyện ở tiệm cơm. Có Triệu Đông Hải làm chứng cho bà ta, có thể vạch trần là Giang Mật nói dối, ác ý bôi nhọ bà ta.

Hồ Thúy Hồng tự tin nói: "Tôi và Điềm Điềm thấy cô và ông chủ lớn đi vào quán cơm, sau đó lên lầu bắt người, thấy cô và Triệu Đông Hải..."

Giang Mật không chờ Hồ Thúy Hồng nói hết, trực tiếp ngắt lời bà ta: "Bà nhìn thấy tôi và Triệu Đông Hải ở tiệm cơm, bắt được tôi và anh ta làm giày rách, vậy không phải bà nên bắt tôi về, làm nhà tôi trả lại công bằng cho các người sao? Vì sao lại xám xịt quay về thôn, còn gọi chú hai của tôi ở ngoài ruộng về nhà?"

Giang Mật lạnh lùng nói: "Lúc tôi về thôn đã làm mẹ của Triệu Đông Hải tức giận đến ngất xỉu, làm anh ta mất hết mặt mũi ở trước mặt mọi người, chỉ sợ ở trong lòng anh ta đã xem tôi là kẻ thù. Cho dù bà cùng đường, muốn có người chứng minh bà không nói dối thì tùy tiện tìm một người xa lạ cũng đáng tin hơn Triệu Đông Hải."

Hồ Thúy Hồng bị nói làm nghẹn lời không trả lời được, bởi vì trong lòng hận Giang Mật nên vừa rồi bà ta định đổi trắng thay đen chuyện ở tiệm cơm, rửa sạch bản thân và tiếp tục bôi đen Giang Mật.

Triệu Đông Hải là con rể của bà ta, chắc chắn sẽ hướng về phía bà ta, ra mặt làm chứng Giang Mật và ông chủ tiệm cơm thân mật.

Các thôn dân thích nghe chuyện phiếm, cũng thích lén lút bà tám, có mấy người sẽ thật sự đi huyện thành hỏi thăm xem Giang Mật có thật sự trong sạch hay không sao?

Các thôn dân thấy vẻ mặt chột dạ của Hồ Thúy Hồng, lại thêm Giang Mật nói có mắt có mũi, tất cả mọi người đều tin lời nói của Giang Mật.

"Trời ạ, Hồ Thúy Hồng thế mà lại làm giày rách ở bên ngoài."

"Giang Điềm thật sự không phải là con của Giang Căn Sinh thật sao? Nếu không mẹ cô ta trộm đàn ông, cô ta lại yểm trợ, làm Giang Căn Sinh làm con rùa lông xanh?"

"Có thể Giang Mật là bị hắt nước bẩn, nếu cô ta thật sự trộm đàn ông, đi bán mình đổi tiền thì sao dám tới giằng co chứ? Có gièm pha như vậy thì giấu còn không kịp đâu!"

Sắc mặt Giang Căn Sinh xanh mét, nắm tay thanh quyền vang lên răng rắc.

Hồ Thúy Hồng nghe được lời nói của các thôn dân, trong đầu ầm ầm vang lên, trống rỗng.

Bà ta không có làm như thế, vì sao bọn họ lại tin lời nói dối của Giang Mật vậy?

Sắc mặt Hồ Thúy Hồng trắng bệch, bà ta bối rối nhìn về phía Giang Căn Sinh, bởi vì tức giận mà tròng mắt cũng trở thành màu đỏ, nắm đấm nắm thật chặt, dáng vẻ như chuẩn bị nhào đến đánh bà ta khiến bà ta sợ đến mức hai chân đều run rẩy, cũng không còn quan tâm đến gì nữa.

"Không phải, không phải như vậy." Bà ta vội vàng nói: "Triệu Đông Hải ở trong tiệm cơm bàn chuyện làm ăn với một ông chủ mà nơi đó là nơi Giang Mật thường xuyên đưa rau dưa đến, vừa lúc ông chủ đó cũng thích rau dưa mà nó đem đến, chính là loại lương thực hiếm có mà nó đã mang về nhà mẹ ruột, ông chủ của tiệm cơm đã giới thiệu Giang Mật cho ông chủ kia quen biết, bọn họ cùng nhau vào phòng riêng.

Tôi... Tôi hiểu lầm Giang Mật là vợ bé của ông chủ tiệm cơm, nên muốn đến phòng riêng để bắt người, khi tôi đẩy cửa đi vào thì thấy Triệu Đông Hải đang ngồi ở trong phòng riêng, lúc đó máu nóng của tôi dồn lên não trong đầu cứ nghĩ Giang Mật muốn đi quyến rũ Triệu Đông Hải nên không kiềm chế được cơn giận mà gây chuyện ồn ào này."

Khách ăn cơm trong tiệm có quen với Giang Mật nói mỗi ngày nó đều đi đến chợ nông sản để bán rau, một ngày có thể kiếm được rất nhiều tiền, nên không thể nào có chuyện nó bán thân để lấy tiền.

Vì vậy tôi mới biết được bản thân mình đã hiểu lầm Giang Mật.

Giang Mật bị tôi đổ oan nên tức giận, đã ở tại chỗ đó giận dữ nói sẽ không bỏ qua cho tôi. Trong lòng tôi sợ quá nên mới gọi chồng của mình về nhà."

Hồ Thúy Hồng đỏ mắt nói với Giang Căn Sinh: "Tôi không có vụng trộm với người ta, Điềm Điềm cũng là con của ông, Giang Mật cố ý nói xấu tôi, chuyện này ông có thể đi đến tiệm cơm hỏi, tất cả mọi người có thể làm chứng cho tôi."

"Cha, lời mẹ nói là thật, trước đó là do cơ thể con không tốt nên mẹ mới đưa con đi đến thầy thuốc, thầy thuốc Đông y kia có thể làm chứng cho hai mẹ con con." Giang Điềm thoáng nhìn qua Giang Mật, lúc này làm sao còn dám bôi nhọ cô? Chỉ sợ chưa nói rõ ràng đã bị Giang Mật nắm lấy sai lầm, tiếp tục dây dưa không bỏ qua: "Hai mẹ con con đến chợ thấy Giang Mật bán rau, ông chủ của tiệm cơm còn đưa cho cô ấy rất nhiều tiền, sau đó bọn họ cùng nhau chọn rau rồi cùng nhau rời đi đến một nhà nghỉ nên mẹ con con mới hiểu lầm. Lần thứ hai... chính là như mẹ đã nói."

"À, vậy các người đã thừa nhận việc vu oan cho tôi tội bán thân?" Giang Mật nhìn về phía Hồ Thúy Hồng: "Bà một ngày ba lần dùng loa phát thanh trong thôn nói xin lỗi tôi, làm liên tục trong ba ngày. Bà hủy hoại thanh danh của tôi, còn tạo nên tổn thương rất lớn với tinh thần của tôi, bà phải bồi thường cho tôi một trăm đồng nếu không tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!"

Hồ Thúy Hồng vừa nghe yêu cầu vô lý của Giang Mật, phút chốc đã nổi giận: "Tao chỉ hiểu lầm mày, nhưng mày vừa rồi cũng nói xấu tao, hai chúng ta xem như huề nhau."

"Bà không bồi thường tiền cho tôi cũng được." Giang Mật gật đầu, dáng vẻ như không muốn nói nhiều: "Vậy bây giờ tôi sẽ đi báo công an, tất cả bà con cũng đều đã nghe được, chính miệng của bà đã thừa nhận bà vu oan cho tôi, tôi sẽ để đồng chí cảnh sát đến xử lý. Đến lúc đó, bà không những phải bồi thường tiền cho tôi, xin lỗi tôi mà còn phải ngồi tù."

Trải qua nhiều chuyện, Giang Mật hoàn toàn hiểu được một đạo lý, đừng cố gắng nói đạo lý với một kẻ ngang ngược.

Cứ dùng cách thức của đối phương mà trực tiếp đánh lại.

Hồ Thúy Hồng dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ ở nông thôn, không có kiến thức, vừa nghe báo công an đã bị dọa sợ.

Bà ta giả vờ cứng rắn nói: "Mày đừng có hù dọa tao, tao không đánh mày, tao cũng không làm chuyện gì sai, cho dù mày có báo công an cũng không làm được gì tao!" Bà ta thậm chí còn xúi giục: "Mày đi báo đi! Mày lúc này có bản lĩnh thì đi báo, xem công an bắt mày hay bắt tao!"

"Tôi vẫn nhớ có một điều luật, trút giận, ỷ mạnh hiếp yếu, vô cớ kiếm chuyện đều quy về tội gây hấn gây sự, bà nói xấu tôi chẳng phải thuộc chuyện gây sự sao?" Giang Mật liếc mắt nhìn Hồ Thúy Hồng, thái độ cứng rắn nói: "Bà chờ đi."

Nói xong câu đó, cô không tiếp tục dây dưa nữa mà trực tiếp đi về phía cửa.

Hồ Thúy Hồng trợn mắt, Giang Mật thật sự đi báo công an? Đưa một tội danh có thật, chẳng lẽ chỉ để dọa người hay sao?

Bà ta không đối phó được chuyện này nên chỉ nhìn về phía Giang Căn Sinh.

Giang Căn Sinh cũng không nghĩ đến có tội này, ông ta cũng không muốn mất mặt nên chuẩn bị để Hồ Thúy Hồng trả tiền bồi thường.

Thím Lưu phía sau xem kịch hay nói: "Thúy Hồng à, Giang Mật không lừa bà đâu, tội này phải đi tù đó! Trước đó bà đã nói xấu người ta trước, phải ngồi tù vài năm lận đó!"

Hồ Thúy Hồng vốn không tin lời Giang Mật nói, nhưng khi nghe thím Lưu nói phải ngồi vài năm tù thì bà ta hoàn toàn bị dọa sợ.

"Trả cho con bé!" Giang Căn Sinh tức giận hét lớn: "Bà còn thấy chưa đủ mất mặt sao, bà muốn ném thể diện của mình lên tới tận thị trấn luôn hả?"

Hồ Thúy Hồng sợ ngồi tù, nhưng bà ta cũng không cam lòng, đến tận một trăm đồng lận đó!

Trong nhà tổng cộng chỉ có hơn một trăm đồng, đây đều là sính lễ của nhà họ Triệu đưa đến.

Đưa hết cho Giang Mật, vậy thì có khác gì lấy dao cắt thịt bà ta đâu.

Bà ta vẫn muốn trả giá với Giang Mật.

"Chát-"

Giang Căn Sinh vươn tay tát lên mặt của Hồ Thúy Hồng, thấp giọng mắng: "Bà còn không mau đi lấy, làm ồn đến tận cục công an thì chúng ta cũng đến cục dân chính ly hôn luôn!"

Hồ Thúy Hồng che mặt, nước mắt lưng tròng chạy vào trong nhà.

Bà ta vừa cử động, hai chân đã mềm thành sợi bún, cả người đều ngã trên mặt đất.

Giang Điềm vội vàng đỡ lấy Hồ Thúy Hồng, dìu bà ta vào nhà, lấy ra mười tờ tiền mệnh giá mười đồng đưa cho Giang Mật.

Khóe miệng Hồ Thúy Hồng giật giật, muốn chửi người, nhưng nghĩ đến Giang Mật là một người cứng rắn, nên cũng ngậm miệng không dám trêu chọc cô nữa.

Giang Mật đếm số tiền rồi bỏ vào trong túi, cô cảnh cáo Hồ Thúy Hồng: "Lần này xem như tôi cho qua, lần sau nếu bà còn ức hiếp tôi nữa, tôi cũng sẽ không bỏ qua như vậy nữa đâu."

Hồ Thúy Hồng tức đến trừng hai mắt, muốn mắng nhưng không dám mắng, trong lòng nghẹn muốn chết.

"Ai nói bỏ qua? Chuyện này vẫn chưa xong mà!" Mẹ Giang còn chưa đến đã lớn giọng truyền tiếng của mình vào trong, ngay sau đó bà chen vào trong sân, vẻ mặt giận dữ nhìn về phía Hồ Thúy Hồng: "Tin đồn trong thôn mấy ngày nay, hóa ra là do mấy người truyền ra! Trước kia cô sỉ nhục con gái Giang Mật của tôi, tôi nghĩ hai nhà chúng ta cùng tổ tiên nên không so đo với các người, kết quả các người càng ngày càng lấn lướt, muốn hại chết con bé!

Lần này tôi sẽ không vì tình thân gì nữa!

Nhà các người đang ở là do nhà của tôi bỏ tiền, hôm nay các người đều cút ra ngoài hết cho tôi!"

Sắc mặt của Hồ Thúy Hồng thay đổi, bà ta không ngờ Trần Ngọc Phượng thật sự muốn đuổi cả nhà của bà ta đi!

Sao bà dám?

Giang Căn Sinh cũng luống cuống, mặt cũng tái xanh, cố gắng bình tĩnh nói: "Chị cả, đây là chuyện của nhà họ Giang tụi tôi cũng không đến lượt chị tự quyết định."

"Tôi vào nhà họ Giang được ba mươi năm, sinh được ba trai một gái, xem như có công lớn với nhà họ Giang." Dáng vẻ của mẹ Giang hung dữ ngang ngược nói: "Chú nói xem tôi có được tự giải quyết hay chưa!"

Giang Căn Sinh tức đến thở hổn hển, Giang Xuân Sinh là một kẻ sợ vợ, ở bên ngoài nhìn kiên cường nhưng bên trong lại không giống một tên đàn ông, bị mẹ Giang chèn ép vô cùng.

Trong lòng ông ta rối loạn, không ngờ Giang Xuân Sinh ở chuyện lớn như vậy mà cũng không có lý trí, lại nghe một người đàn bà đanh đá đang đuổi em trai ruột của mình ra khỏi nhà.

Nghĩ đến dáng vẻ nghe lời vợ của Giang Xuân Sinh thì trong lòng ông ta ít nhiều cũng có chút không nắm chắc.

Giang Căn Sinh ngăn cơn giận lại: "Chị dâu, đợi anh cả về rồi hãy nói sau."

"Ai tới cũng mặc kệ, tôi cho các người thời gian là một ngày để cút khỏi chỗ này, ngày mai tôi sẽ đổi tất cả ổ khoá." Mẹ Giang hạ lệnh, đôi mắt như dao hung hăng liếc qua Giang Căn Sinh và Hồ Thúy Hồng.

Giang Căn Sinh tức đến mắt tối sầm, may là nhờ có khung cửa ông ta mới không té ngã.

Ông ta có thể dạy dỗ Giang Mật, nhưng không dám tức giận đối với mẹ Giang.

Đôi môi của Hồ Thúy Hồng không ngừng run rẩy, bà ta vẫn luôn nhẫn nhịn cho đến khi không nhịn được nữa mà chửi ầm lên.

"Mảnh đất này là của nhà họ Giang, nhà chúng tôi cũng có phần, chị dựa vào cái gì mà đuổi cả nhà chúng tôi đi!" Hồ Thúy Hồng một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt mẹ Giang: "Tôi nhổ vào mặt chị! Chẳng qua cũng chỉ là một thôn trưởng, nhưng cứ nghĩ bản thân là vua một cõi, nơi này để các người xưng bá xưng vương! Tôi không dọn đi, xem các người có thể làm gì tôi!"

Nghĩ đến một trăm đồng đã đưa cho Giang Mật, trong lòng bà ta khó chịu muốn chết, lúc này thế mà còn muốn đuổi bọn họ đi.

Nằm mơ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp