Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 27


2 tháng

trướctiếp

Giang Điềm ở lại nhà họ Giang ăn cơm xong mới về nhà chồng, thấy ánh mắt các thôn dân nhìn cô ta rất quái dị, khóe miệng nhịn không được hơi nhếch lên, bộ dạng này có lẽ là mọi người trong thôn đều đã biết.

Nếu Tiêu Lệ biết Giang Mật hạ tiện như vậy, nhất định sẽ ly hôn, đúng không?

Giang Mật trở thành một người vợ bị bỏ rơi, lại bị thôn dân chỉ trỏ phỏng chừng cũng không có mặt mũi ở lại thôn Thanh Thủy.

Triệu Đông Hải khẳng định sẽ ghét bỏ Giang Mật dơ bẩn, sẽ không ham mê sắc đẹp của cô nữa.

Tâm trạng của Giang Điềm rất tốt, bước chân nhẹ nhàng về nhà họ Triệu.

"Mày mỗi ngày đều không về nhà, ăn mặc giống như con hồ ly tinh chạy ra bên ngoài. Sao, nhà họ Triệu thiếu mày một miếng cơm ăn sao?" Mẹ Triệu đổ ập xuống thoá mạ: "Giang Mật là giày rách, mày cũng không phải là thứ gì tốt đẹp, một ổ hồ ly tinh cũng không chê hôi thối. Lại mỗi ngày chạy ra bên ngoài, hồ ly tinh, vừa lúc mày cùng Giang Mật đi bán thân à!"

Giang Điềm mím môi, ngón tay nhéo lòng bàn tay, cụp mi mắt trở về phòng.

Triệu Đông Hải nằm ở trên giường xem báo chí, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Điềm, nghĩ đến những tin đồn hôm nay nghe được, tâm trạng lập tức trở nên bực bội.

Khi Giang Mật cùng anh ta ở bên nhau, một cái nắm tay cũng không cho.

Hiện tại cư nhiên đi ra ngoài bán thân.

Đúng là rất hạ tiện.

Triệu Đông Hải đột nhiên cảm thấy cưới vợ xấu một chút cũng không có việc gì, ít nhất là người an phận, sẽ không đội nón xanh cho anh ta.

Anh ta nói chuyện có chút nhẹ nhàng với Giang Điềm: "Mấy ngày tới tôi phải đi huyện thành một chuyến, cô đừng cả ngày chạy ra bên ngoài nữa, ở nhà giúp mẹ làm việc đi."

Sắc mặt của Giang Điềm nghe vậy lập tức thay đổi: "Huyện thành?"

Anh ấy muốn đi tìm Giang Mật sao?

Triệu Đông Hải vừa thấy bộ dáng của cô ta liền biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì, anh ta lập tức trở nên chán ghét nói: "Ông đây có tiền, không kén ăn như vậy, Giang Mật cho không tôi cũng lười chạm vào."

Giang Điềm tin anh ta nói: "Anh yên tâm đi, em sẽ chăm lo trong nhà."

Sắc mặt Triệu Đông Hải nghe vậy mới dịu đi một chút: "Tôi quen biết một ông chủ, ông ta tính toán làm vận chuyển, tôi muốn đi vào đường dây của hắn, cùng tham gia làm ăn, khi việc kinh doanh này có kết quả, tài sản của nhà chúng ta có thể tăng lên mấy chục lần."

Anh ta không chỉ nhìn vào mảng kinh doanh vận tải.

Gia cảnh của giám đốc Tầm rất vững vàng, lại còn rất có đầu óc kinh doanh, cuối những năm 70, ông ta mua đất và xây thêm một loạt căn nhà. Một số đơn vị có thực lực và sức mạnh tài chính được khơi dậy làn sóng phân phối nhà ở, sau đó mua lại căn nhà trong tay ông ta để phân phát cho nhân viên làm nhà ở phúc lợi.

Một số đơn vị tự xây dựng nhà ở, giám đốc Tần nhận khoán cũng kiếm được rất nhiều tiền.

Hiện tại vẫn đang là thời kỳ của phòng ở phúc lợi, Triệu Đông Hải không có nhân mạch trong phương diện này nên không lấy được những công trình như vậy.

Anh ta thực sự muốn leo lên giám đốc Tần, sau đó giành lấy một phần trong tay giám đốc Tần.

Có thể đáp được lên người giám đốc Tần hay không thì phải xem bữa cơm này.

Giang Điềm nghe có thể kiếm rất nhiều tiền, lập tức sùng bái nói: "Anh Triệu, anh thật lợi hại."

Triệu Đông Hải rất hưởng thụ, kéo tay Giang Điềm lên trên giường, xoay người đè cô ta è ở dưới thân...

Giang Mật một lòng nhào vào việc gieo trồng trong nhà kính, đi sớm về trễ, cũng không nghe được tin đồn nhảm nhí, chỉ là cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình không thích hợp.

Cô tạm thời không có thời gian rảnh rỗi quản chuyện này, cô và Tiêu Lệ ở nhà chặt tre, hoặc là mang theo Tiêu Dương cùng Tiêu Noãn Noãn lên núi chém cành mận gai.

Mấy ngày nay, tre cùng cùng cành mận gai đã chồng chất lên nhau thành một đống lớn.

Buổi sáng khi Giang Mật rời giường, cánh tay cô vô cùng đau nhức, nghĩ đến việc lều lớn chỉ còn thiếu lớp nhựa mỏng và thép thì trong lòng thở dài một hơi.

Ăn cơm sáng xong, khi cô đi huyện thành thuận tiện vòng qua ruộng xem một cái, ruộng nước đã làm gần xong.

Khi lên xe khách, cô thấy Hồ Thúy Hồng cùng Giang Điềm đi lên.

Giang Mật cau mày, dựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hồ Thúy Hồng cùng Giang Điềm ngồi ở phía sau Giang Mật.

Giang Điềm ngồi gần nhìn Giang Mật, phát hiện lông mi của cô vừa dày lại dài, mềm mại bao trùm ở trên mí mắt, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp như cánh hoa đào.

Mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Giang Mật, trong lòng Giang Điềm ghen ghét muốn chết.

Mấy ngày nay cô ta đều nhìn chằm chằm vào Giang Mật, người trong thôn chỉ ngầm truyền tin, chứ không ai dám làm trò nói trước mặt mẹ Giang, sợ bị mẹ Giang xé rách miệng. Cô ta luôn sợ hãi Giang Mật sẽ câu dẫn Triệu Đông Hải, ai bảo Triệu Đông Hải có tiền chứ?

Hôm nay Triệu Đông Hải đi huyện thành, thế mà Giang Mật cũng đi theo nên cô ta không thể không đề phòng!

Cho dù Giang Mật hôm nay không câu dẫn Triệu Đông Hải, khẳng định cũng sẽ đi vào huyện để bán thân, cô ta phải bắt gian tại trận, đem người mang về trong thôn, có thể xé mặt của Giang Mật trước mặt mọi người rồi làm cô cút ra thôn Thanh Thủy.

Khi xe khách tới huyện thành, Giang Điềm nhìn Giang Mật nhanh chóng rời đi, bọn họ cũng trộm đi theo. Kết quả thấy Giang Mật thuê hai chiếc xe ba bánh, lôi kéo hai xe rau xanh tràn đầy rời đi.

"Nó thật ra cũng biết cách che đậy đấy, ai nhìn đều cho rằng nó đang bán rau, nào biết nó là đang bán thân mình?" Hồ Thúy Hồng hừ lạnh một tiếng, lôi kéo tay Giang Điềm: "Mau đi theo."

Đi đến cửa lớn khách sạn Vạn Đức, khi Hồ Thúy Hồng nhìn thấy Tào Diệu Tông, liếc mắt một cái liền nhận ra, cả người đều hưng phấn lên!

"Người đàn ông này không phải là ông chủ tiệm cơm đó chứ?" Hồ Thúy Hồng tấm tắc: "Giang Mật tâm tư quá thâm trầm, nó đi bán rau dưa, không phải là để thông đồng riêng với ông già đó đi?"

Giang Điềm cảm thấy có gì đó không thích hợp: "Mẹ, Giang Mật không phải là thật sự bán rau dưa chứ?"

"Không có khả năng!" Hồ Thúy Hồng nhìn thấy Giang Mật trả tiền cho xe ba bánh, sau đó vừa nói vừa cười đi theo người đàn ông kia đi vào tiệm cơm: "Nếu như nó đưa rau dưa, vậy thì tại sao phải đi theo vào?"

Mí mắt Giang Điềm nhảy nhảy, trong lòng cảm thấy có chút bất an.

"Đây là tiệm cơm của người đàn ông kia, Giang Mật đi vào khẳng định là đi ngủ cùng ông ta." Hồ Thúy Hồng dùng sức trâu kéo Giang Điềm đi vào, trong giọng điệu còn mang theo phẫn hận: "Trong thôn có một số lão đông tây nói mẹ cố ý bôi nhọ Giang Mật, nói nó nấu ăn ngon không lo kiếm không được tiền, không đến mức đi bán mình. Mẹ hôm nay muốn bắt tại trận con đĩ hôi thối này, để đánh thẳng vào mặt đám lão đông tây đó."

Giang Điềm mím chặt môi, những người không tin Giang Mật đi bán mình đều là những người ngày đó đến nhà Giang Mật ăn cơm.

Nếu Triệu Đông Hải biết cô ta bôi nhọ Giang Mật...

Giang Điềm quả thực không dám nghĩ đến hậu quả, đi theo Hồ Thúy Hồng vào tiệm cơm, tìm bóng dáng của Giang Mật khắp nơi.

Giang Mật đang ở phòng bếp nói chuyện với đầu bếp trưởng: "Cứ ba ngày tôi sẽ đưa đồ ăn lại đây, các người mỗi ngày đều cần đồ ăn không giống nhau, không bằng một lần cho tôi thực đơn của ba ngày tiếp theo, tôi dựa theo thực đơn đưa hàng hoá, nếu không sẽ dễ dàng bị lặp lại."

Đầu bếp trưởng nói có chút khó làm, đồ ăn của ngày hôm sau đều là tính toán dựa theo tình huống buôn bán cùng ngày, ông ta không khỏi nhìn về phía Tào Diệu Tông.

"Ông cứ đưa cho con bé đi." Tào Diệu Tông không thể đắc tội Giang Mật.

Đầu bếp trưởng suy nghĩ một lúc rồi viết thực đơn.

Giang Mật biết đầu bếp trưởng khó xử: "Tôi cho ông dãy số của đại đội tôi, nếu như thực đơn có thay đổi thì chú có thể cho gọi điện thoại cho tôi."

Tào Diệu Tông cười nói: "Sẽ không có thay đổi gì lớn, trừ phi có món mới."

Giang Mật "à" một tiếng, nhìn thoáng qua phòng bếp, tay cũng có chút ngứa muốn vào bếp.

Cô thu hồi tầm mắt, hỏi: "Chú biết nơi nào có thép bán không?"

"Thép sao?" Tào Diệu Tông nghi hoặc nói: "Cô muốn xây phòng ở?"

"Không phải, tôi muốn xây nhà kính." Giang Mật buồn rầu nói: "Chỉ thiếu mỗi thép."

Tào Diệu Tông là một người thông minh, một doanh nhân nên ông rất biết cách nhìn người và giao tiếp với nhiều hạng người.

Sau khi giám đốc Tần được ăn cải trắng thì ông ấy có vẻ do dự, có lẽ là muốn hỏi ông lấy bắp cải ở đâu ra.

Có lẽ là có chút đắn đo, lúc ấy giám đốc Tần cũng không hỏi, cuối cùng khi thanh toán hóa đơn mới nói một câu: "Có thể trồng rau trái mùa thì có thể thấy được người này là một nhân tài, ngon hơn cả rau đúng mùa, nếu sau này có dịp, hãy giới thiệu một chút."

"Tôi quen một ông chủ làm kiến trúc, hẳn là biết nơi nào có bán." Tào Diệu Tông suy nghĩ giám đốc Tần luôn muốn làm quen với Giang Mật, hẳn là không phải muốn mua đồ ăn, mà là lần nữa làm một tiệm cơm, đại khái là nhìn trúng cơ hội kinh doanh từ rau xanh trái mùa, muốn mở rộng quy mô gieo trồng?

Ông ấy quyết định làm một người trung gian, bán nhân tình cho bọn họ: "Ông ấy rất có hứng thú với rau xanh trái mùa của cô, hiện tại vừa lúc đang ăn sáng ở trong tiệm, tôi giới thiệu hai người với nhau một chút nhé?"

"Được, làm phiền chú." Giang Mật không nghĩ tới buồn ngủ còn có người đưa gối đầu.

Tào Diệu Tông trực tiếp đưa Giang Mật đi đến ghế lô trên tầng hai.

Lúc Giang Mật đứng ở ở ngã rẽ cầu thang, liếc mắt một cái nhìn hai mẹ con lén lút ở đại sảnh. Bắt đầu từ lúc vừa mới xuống xe, hai người kia vẫn luôn theo dõi cô nhưng cô không phản ứng gì là muốn nhìn thử hai mẹ con này định làm chuyện xấu gì.

"Cốc cốc!"

Tào Diệu Tông gõ vang cửa, sau đó vặn then cửa ra, đứng ở vị trí kẹt cửa, thấy Tần tổng và một người thanh niên tuổi trẻ đang ngồi ở bên trong.

Tần tổng hơi nhíu mày: "Chuyện gì?"

Tào Diệu Tông tươi cười rạng rỡ: "Tần tổng, không phải ngài muốn gặp người gieo trồng rau dưa trái mùa một lần sao? Hôm nay vừa hay cô ấy đến tiệm cơm, tôi dẫn đến cho ngài nhận thức một chút nhé?"

Tần tổng thả một chân đang nhếch lên, ngồi ngay ngắn: "Mời người ta vào đi."

Sau đó ông ấy lại nhìn về Triệu Đông Hải ở đối diện: "Tiểu Triệu, cậu sẽ không để ý chứ?"

Triệu Đông Hải nào dám có ý kiến? Tần tổng có chuyến xe lửa lúc 10 giờ rưỡi đi Thâm Thị, đặc biệt riêng bớt thời gian đến đây gặp anh ta, điều này đã là rất khó có được rồi.

Đặc biệt là chuyện làm ăn đã bàn bạc ổn thỏa rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc hẳn sẽ thành.

Anh ta vội vàng nói: "Lúc trước tôi vẫn luôn thắc mắc vì sao Tần tổng lại gọi mấy món chay cho bữa sáng, sau khi ăn qua tôi mới cảm thấy hương vị vô cùng ngon. Hôm nay nhờ ơn Tần tổng nên tôi mới có cơ hội gặp người mới này một chút, nói ra ngoài cũng hãnh diện."

Tần tổng nở nụ cười, ông ấy là ăn đến nghiện, hẹn người bàn chuyện làm ăn ở quán cơm Vạn Đức liền gọi mấy đĩa thức ăn chay và mì, miễn bàn ăn đã ghiền như thế nào.

Đi ra ngoài công tác nửa tháng, cũng sẽ nhớ mãi không quên.

Ông ấy cho Tào Diệu Tông một ánh mắt.

Tào Diệu Tông lập tức mở cửa ra, nghiêng người đứng ở một bên, mời Giang Mật đi vào.

Giang Mật đi vào phòng riêng, nhàn nhạt lướt qua Triệu Đông Hải, khẽ gật đầu với Tần tổng: "Tần tổng."

Tần tổng nhướng mày, rất là bất ngờ khi vào đây lại là một cô gái trẻ tuổi: "Các người ngồi xuống đi."

Giang Mật và Tào Diệu Tông ngồi ở vị trí phía cửa, cửa được đóng lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp