Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 26


2 tháng

trướctiếp

Anh hơi hơi nhấp môi, cúi đầu nhìn về phía miếng dưa trong tay Tiêu Dương, hình như màu hồng đỏ quá mức mãnh liệt, đập vào mắt anh khiến đôi mắt bỗng dưng lên men.

Tâm tư nhỏ bị chọc phá, khuôn mặt nhỏ của Tiêu Dương đỏ gần chết, cậu định nói thêm gì đó.

Một bàn tay to nâng bàn tay nhỏ của cậu, giơ lên cao cao, cậu kinh ngạc nhìn anh cả cúi đầu cắn một miếng bên góc.

"Anh ăn rồi, đúng thật rất ngọt." Thanh âm của Tiêu Lệ vừa ấm áp lại vừa trầm thấp: "Còn dư lại em ăn đi."

Nói xong câu đó, Tiêu Lệ bước đi như bay vào nhà, đặt đồ vật trong tay lên trên bàn rồi vào phòng bếp.

Giang Mật nghe thấy tiếng nước xôn xao hắt vào mặt, cô không đi theo vào trong, ngồi ở trên ghế dài đợi anh.

Một hồi lâu, người đàn ông đi từ trong phòng bếp ra, ngồi xuống đối diện cô.

Giang Mật nhìn gương mặt của người đàn ông, xương trán anh rất cao, mũi đĩnh bạt, đôi mắt có thể thâm thúy có hồn.

Giờ phút này, đôi mắt đen thâm kia, che kín tơ máu màu đỏ.

"Em nhìn cái này xem." Anh đưa một tập tài liệu đến trước mặt cô: "Anh quen biết một giáo sư, ông ấy làm nghiên cứu ở viện nông nghiệp. Đây là tài liệu được lấy từ chỗ của ông ấy, hi vọng có hữu dụng với em."

Giang Mật rũ mắt nhìn tài liệu trước mắt, mấy chữ "Viện nghiên cứu nông nghiệp Hàng thị" ở trên đập vào mắt của cô.

Cô nghiêm túc lật xem tài liệu, bên trong ghi lại kỹ thuật nuôi trồng rau dưa vào mùa xuân. Điều khiến cô kinh ngạc chính là thế mà có cả luận văn về các nghiên cứu trồng rau dưa mùa xuân, thành quả của kiểu nghiên cứu này được coi như cơ mật, sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài, bên trong bao hàm toàn bộ tâm huyết của đoàn đội.

Hình như Tiêu Lệ nhìn ra được suy nghĩ của cô: "Giáo sư Cao nói không cầu danh lợi, ông ấy trồng rau dưa với mục đích là vì để nhân dân ăn được đồ ăn ngon rẻ, có rau dưa chất lượng."

"Là ánh mắt của em hẹp hòi. Cảm ơn anh, mấy thứ này rất hữu dụng với em." Giang Mật sắp xếp lại tài liệu, ôm vào trong ngực: "Đất của nhà chúng ta có được nối theo mẫu không? Nếu không liền kề nhau, vậy phải đổi với người ta."

"Lúc trước khi chia đất, ba mẹ yêu cầu phải liền kề nhau, dễ cho bản thân quản lý." Tiêu Lệ khẽ nhíu mày, nhớ lại một chuyện: "Có năm mẫu ở dưới chân núi, mùa màng chẳng khấm khá bằng đất ở gần cửa thôn. Đại khái đất đó không phù hợp để trồng rau, bọn anh cũng muốn đổi với người khác, nhưng không ai đồng ý đổi."

"Tạm thời anh dựng hai cái lều lớn ở đó, dùng hai mẫu đất là được rồi, không cần phải đi đổi với người khác. Nếu trồng rau dưa thành công, thì chúng ta lại nhận thầu tiếp." Trong lòng Giang Mật có một kế hoạch, dựng lều lớn là bước đầu tiên.

Cô có bàn tay vàng thêm vào, hẳn xây dựng nhà kính vẫn có thể được chứ?

Nếu không được, cô trực tiếp lấy hết tất cả đồ ăn trong không gian ra, không được cũng phải được!

Tiêu Lệ nhìn bộ dáng định liệu trước của Giang Mật, khóe môi giật giật, rốt cuộc không hắt cho cô một gáo nước lạnh, uyển chuyển nói: "Giáo sư Cao chỉ nghiên cứu ra cách nuôi trồng trong nhà kính vào mùa xuân, còn mùa hạ thì trồng rau trong nhà kính vẫn chưa có lần nào thành công."

Đáy mắt Giang Mật hiện lên sự giảo hoạt: "Nói không chừng em có thiên phú dị bẩm, trồng được rau trong nhà kính vào mùa hạ thì sao?"

Tiêu Lệ trợn trố mắt, cô nói đến mức này rồi, không còn khuyên nữa.

"Hôm nay anh lên huyện thành tìm một công việc, chờ sau khi giúp em dựng lều lớn xong, thì chính thức đi làm." Tiêu Lệ thương lượng với cô: "Nếu em bận việc ở Đại Bằng Thái không có thời gian chăm sóc Dương Dương và Noãn Noãn, chúng ta mỗi tháng chi ra một ít tiền, mời người trong thôn đến chăm sóc?"

Giang Mật nghĩ ngợi, bản thân thường xuyên phải làm việc bên ngoài, chỉ sợ không có thời gian chăm hai đứa nhỏ.

"Không bằng hai tháng này đưa Dương Dương và Noãn Noãn sang chỗ mẹ chăm giúp, mỗi tháng cho mẹ mấy đồng tiền. Chờ đến tháng 9, lại đưa hai đứa nhỏ lên nhà trẻ trên huyện học được không?" Giang Mật nhớ rõ trên huyện Nam có một nhà trẻ công lập.

"Được." Tiêu Lệ không ý kiến.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Lệ dẫn theo Tiêu Dương và Tiêu Noãn Noãn đi ra ngoài ruộng tưới nước, sau đó lại đi lên núi chặt cây trúc.

Giang Mật nghĩ cần phải mua tấm plastic mỏng, phải chi không ít tiền, cũng phải chạy lên huyện thành, chọn một gánh đồ ăn đi đến chợ nông sản.

Nếu Tào Diệu Tông không đến tìm cô, chờ đến khi bán xong thức ăn thì cô sẽ đến tiệm cơm Vạn Đức để tìm người.

Đồ ăn của cô đã có chút danh tiếng, tùy tiện buông gánh ở một góc, đặt mông ngồi lên trên đòn gánh, nóng thì dùng mũ rơm để quạt gió.

Mở ấm nước ra, uống mấy ngụm nước, hơi nóng cuối cùng cũng giảm đi một chút.

Cô đặt ấm nước sang bên chân, ngẩng đầu đối diện một gương mặt u oán.

"Ông chủ Tào, đến mua đồ ăn à?" Giang Mật nhiệt tình chào hỏi, dò hỏi: "Đồ ăn chú mua về, bán thế nào?"

"Đương nhiên độ hưởng ứng rất tốt, nên tôi mới đến đây tìm cô." Sau khi Tào Diệu Tông trở về, có không ít khách hỏi đồ ăn trái mùa.

Nội tâm ông nôn nóng bất an, cứ nghĩ liệu thái độ của bản thân có đắc tội với Giang Mật hay không, liệu cô có bán đồ ăn cho người khác hay không, tra tấn đến cả đêm cũng chẳng thể ngủ ngon giấc, sáng sớm hôm nay đã đến chờ người.

Khi Tào Diệu Tông nhìn thấy cô, suýt chút nữa mừng đến phát khóc, cả bụng oán khí tùy theo mà đến: "Sao ngày hôm qua cô không đến? Tôi đợi từ sáng đến 3 giờ chiều, mà vẫn không thấy cô đâu."

"Ngày hôm qua nhà tôi có việc, không rảnh đến chợ để bán thức ăn." Giang Mật biết công việc kinh doanh này ổn định: "Ông chủ Tào muốn hợp tác dài hạn sao? Cho phép tôi đã nói thẳng trước, chi phí nguyên liệu rau dưa này cần phải được kết toán trước."

Tào Diệu Tông không có ý kiến: "Buổi sáng 8 giờ mỗi ngày thì cô đem nguyên liệu đến tiệm cơm."

"8 giờ không ổn lắm, ít nhất phải 9 giờ. Phương thức gieo trồng sản phẩm của tôi không giống nhau, độ giữ tươi của nó rất mạnh, có thể giữ lại mấy ngày cũng không bị hư hại gì, cũng không ảnh hưởng đến hương vị. Mỗi lần tôi đưa cho chú lượng đồ ăn của ba ngày được không?"

Giang Mật tính toán chút thời gian, bắt đầu dựng lều lớn, đáng ra không có thời gian chạy lên huyện mỗi ngày: "Nếu ảnh hưởng đến hương vị, tôi sẵn sàng bồi thường gấp mười lần theo giá tiền gốc."

Tào Diệu Tông cầu Giang Mật bán đồ ăn cho ông ấy, nào dám không đồng ý? Huống chi Giang Mật dám nói bồi thường gấp mười lần, hẳn có thể đảm bảo được chất lượng của đồ ăn.

"Không thành vấn đề." Tào Diệu Tông thấy hai sọt trúc bên chân cô: "Hôm nay có thể đưa đồ ăn đến cho tôi không?"

"Được." Giang Mật hỏi: "Mỗi ngày trong tiệm chú sử dụng bao nhiêu cân rau dưa?"

"Cô coi theo thực đơn để lấy nguyên liệu tương ứng." Tào Diệu Tông đưa cho Giang Mật một tờ thực đơn: "Mười mấy loại rau mà cô trồng, mỗi loại lấy hai mươi cân."

"Số lượng mỗi ngày?"

"Mỗi ngày."

Giang Mật tính toán một chút, tạm thời cô bán mười sáu loại rau, mỗi loại hai mươi cân, cũng chính là mỗi ngày 320 cân.

Ba ngày bao nhiêu?

960 cân nguyên liệu!

"Tôi tính một chút, 600 cân nguyên liệu thì hai mao 5/ 1 cân. Còn 360 cân nguyên liệu còn lại, tôi tính chú một mao tiền một cân, 36 đồng tiền, cộng thêm đưa tôi 186 đồng tiền."

Giang Mật nhét thực đơn vào trong túi: "Chú tổng kết tiền đưa tôi, tôi vận chuyển đồ ăn cho chú."

Tào Diệu Tông do dự một chút, móc ra hai tờ một trăm đồng đưa cô, muốn hỏi Giang Mật đang sống ở đâu, đến lúc đó có việc gấp thì dễ tìm người.

Giang Mật nhận lấy tiền, tìm tiền lẻ trả ông ấy, đọc một chuỗi số điện thoại: "Chú có việc thì cứ gọi đến số điện thoại này cho tôi."

"Tôi không nhớ được, chờ lát nữa chắc quên mất, chút nữa cô viết lại dãy số này cho tôi đi." Tào Diệu Tông không biết chỗ ở của Thần Tài thì trong lòng không phục: "Nhà kho của cô ở đâu? Tôi đi xem thử, đến lúc đó có việc thì cũng có thể đến tìm cô."

Giang Mật nghĩ ngợi nếu cho Tào Diệu Tông biết chỗ cô thuê phòng, đến lúc đó có thể kéo xe ba bánh đến tiệm cơm dưới sự giám sát của ông ấy, cô không cần phải đi thêm một chuyến.

Vì thế, Giang Mật nói rất sảng khoái: "Đi thôi."

Tào Diệu Tông cảm thấy bản thân dù thế nào cũng là một trưởng bối, nhận lấy đòn gánh từ trong tay Giang Mật, vác một gánh rau dưa.

Hai người đi về phía cổng bên ngoài khu buôn bán, mướn một chiếc xe ba bánh ở cửa, cùng nhau đi đến căn phòng thuê.

Bọn họ vừa đi, Giang Điềm cùng Hồ Thúy Hồng đi ra từ chợ, lén lút đi đến một chỗ nhà dân, nhìn Giang Mật cùng một người đàn ông trung niên đi vào.

"Trời ạ, con tiện nhân Giang Mật thường đến huyện thành, hoá ra là làm chuyện bán da bán thịt."

Khi Hồ Thúy Hồng vừa tiến vào thị trường, liếc mắt một cái liền thấy Giang Mật đang bán đồ ăn, bĩu môi nói: "Lâm Quế Phương nói dưa chuột nước và cà chua là hàng hoá hiếm lạ, có tiền cũng rất khó mua, các thôn dân cho rằng Tiêu Lệ hạ vốn gốc mua hàng hoá hiếm lạ, thì ra là bản thân Giang Mật tự mình bán."

Từ sau lần Giang Điềm lại mặt đó thì cuộc sống của cô ta ở nhà họ Triệu không tốt đẹp gì, mẹ Triệu luôn xuống tay đánh cô ta, mắng cô ta là Tang Môn tinh, bởi vì cô ta làm việc hôn nhân của Triệu Đông Mai gặp thất bại.

Còn Triệu Đông Hải lại không cho cô ta sắc mặt tốt.

Cô ta tủi thân về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể, Hồ Thúy Hồng mang cô ta tới huyện thành tìm một thầy thuốc trung y, kê vài phương thuốc cổ truyền, để cô ta sớm mang thai sinh một đứa con trai, sau đó củng cố địa vị để cuộc sống của cô ta ở nhà họ Triệu dễ dàng hơn một chút.

Nhưng không ngờ vừa kê xong đơn thuốc tới chợ mua đồ vật lại nhìn thấy việc gièm pha của Giang Mật.

Trong lòng Giang Điềm vô cùng khinh thường, Giang Mật lớn lên xinh đẹp thì thế nào? Chỉ cần có tiền, ai đều có thể ngủ!

Hồ Thúy Hồng cũng không muốn mua đồ vật nữa, trực tiếp lôi kéo Giang Điềm trở lại thôn.

Nhìn thấy vài cái miệng rộng trong thôn đi làm ruộng về, Hồ Thuý Hồng vội cúi đầu, nắm chặt tay Giang Điềm, dặn dò: "Sau khi về nhà, con không thể nói những chuyện đã thấy trong huyện với người nhà chồng, nhà họ Giang chúng ta không thể mất mặt như vậy."

Giang Điềm biết mẹ mình đang cố ý lấy cách này tuyên truyền gièm pha của Giang Mật.

Cô ta liếc sang những bà thím đang dựng tai nghe, ánh mắt lập tức trở nên nghi hoặc: "Mẹ, mẹ nói chuyện gì vậy?" Rồi sau đó cô ta ra vẻ chợt hiểu ra: "Mẹ, mẹ hiểu lầm, chị họ không có khả năng bán đứng thân thể của mình, vì tiền tùy tiện ngủ với đàn ông."

"Nó không phải bán mình ở trong huyện, vậy thì đang làm gì? Mẹ đều tận mắt nhìn thấy một một người đàn ông trung niên cho nó tiền rồi đưa nó đến một căn nhà. Hai người đi vào rất lâu, khi Giang Mật ra ngoài thì, quần áo cùng đầu tóc đều loạn hết cả lên."

Hồ Thúy Hồng thêm mắm thêm muối, vô căn cứ mà cắn răng nói: "Mẹ chưa từng thấy ai như vậy, ai biết rằng nó vì muốn có ngày lành, thế mà lại chịu làm con đĩ, hạ tiện mở hai chân kiếm tiền. Mẹ còn đem tiền sính lễ của con cho nó đi làm ăn buôn bán."

Giang Điềm làm bộ vừa thấy mấy thím nghe bát quái, trong ánh mắt hiện lên hoảng loạn, thấp giọng trách mắng: "Mẹ, mẹ đừng dạy dỗ chị họ của con!"

"Mẹ dạy dỗ nó có thể được chỗ tốt gì? Nếu như nhà chồng con biết nó làm loại chuyện này, không chừng cũng khinh thường con?"

Sau khi Hồ Thúy Hồng cãi cọ một lúc, cũng phát hiện mọi người đang xem náo nhiệt, sắc mặt thay đổi, vội vàng kéo tay Giang Điềm nhanh chóng đi về nhà, còn dặn dò thêm một chút: "Nhớ là đừng để cho nhà chồng con biết, nghe chưa?"

Giang Điềm cắn môi, sắc mặt không tốt lắm: "Con biết rồi, mẹ đừng nói nữa."

Nhóm thím nghe hai mẹ con nói chuyện như vậy, tất cả gần như đều tin.

Loại chuyện này dám nói bừa sao?

Giang Mật đi làm đĩ, Giang Điềm cũng là người nhà họ Giang, nói ra thanh danh cũng không dễ nghe.

Bọn họ nghĩ đến việc hai ngày nay nghe được mùi thịt từ nhà họ Tiêu, ngửi được từng mùi hương thịt, Giang Mật không đi ra ngoài bán thân, vậy thì tiền đâu ra để mỗi ngày ăn thịt ?

Vài người về ngầm truyền ra việc Giang Mật bán thân mình ở trong huyện thành.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp