Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 25


2 tháng

trướctiếp

Vào lúc Giang Mật rời giường thì chồng của cô cũng đã không còn ở nhà.

Cô liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, có lẽ đã sáu bảy giờ.

Sau khi rửa mặt, cô đi đến phòng bếp để chuẩn bị làm bữa sáng, trên bệ bếp có một vật nặng đè lên một tờ giấy.

Giang Mật ngạc nhiên cầm lấy tờ giấy, chữ viết bằng bút máy có lực mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp sắc sảo.

Cô không ngờ chữ viết của chồng cô cũng không tệ.

Đây chính là một điểm cộng.

Chữ viết trên giấy nói: 【Bột đã được anh nhào xong đặt ở trong chậu, thịt để làm nhân bánh được anh để ở tầng cuối của tủ, em có thể làm bánh bao để ăn, anh phải lên thị trấn một chuyến, buổi chiều sẽ về nhà. 】

Giang Mật nghĩ hôm nay phải lên trấn trên để tìm Lâm Quế Phương nhưng vừa lúc Tiêu Lệ cũng đi thị trấn, cho nên cô từ bỏ suy nghĩ đi lên thị trấn mà ở nhà chăm hai đứa nhỏ.

Mở tấm vải trong chậu, bột cũng đã lên men, cô lấy một chén thịt băm cùng hành từ tủ cơm ra, Tiêu Lệ cũng đã nêm nếm vào đó nên cô rửa tay, cuốn tay áo lên bắt đầu làm bánh bao nhân thịt.

Cô lấy gạo, bí đỏ cùng khoai tây từ trong không gian, nấu một nồi cháo bí đỏ.

Còn khoai tây thì cô bào vỏ sắt thành sợi, rửa qua nước một lần, đập ba quả trứng gà vào trong khoai tây sợi, bỏ thêm chút muối đánh cho tan rồi mới bỏ thêm chút bột mì trộn đều, sau đó cho vào nồi chiên lên.

Giang Mật múc ba chén cháo đặt ở trên bàn cơm, lại lấy khoai tây chiên trứng ra cùng bánh bao nhân thịt đến.

"Chị dâu, tụi em đã quét sạch sân rồi, còn nhặt được ít rau hỏng cho gà ăn nữa." Noãn Noãn từ bên ngoài chạy vào, cái mũi giống con chó con hít hít: "Chị nấu gì mà thơm quá vậy ạ!"

"Chị nấu bánh bao nhân thịt, bánh khoai tây trứng chiên, và cháo bí đỏ." Giang Mật cầm lấy khăn mặt lau mồ hồi trên đầu cô bé: "Em mau đi rửa tay rồi đến đây ăn sáng."

Tiêu Noãn Noãn vừa nghe có món ăn ngon, đã vui vẻ chạy đến phòng bếp rửa tay rồi lập tức quay trở về.

Tiêu Dương đứng ở cửa, liếc mắt nhìn cái khăn mặt trong tay Giang Mật, cậu mím đôi môi nhỏ nhắn của mình rồi cũng chui vào phòng bếp.

Giang Mật cũng không biết làm sao, sau khi trở về từ nhà họ Giang thì Tiêu Dương cũng không còn chống đối lại cô nữa, nhưng cậu cũng không giống như Noãn Noãn mà thân thiết với cô, chỉ sợ nút thắt trong lòng vẫn chưa cởi bỏ.

Tiêu Dương rửa tay cho Tiêu Noãn, sau đó cũng rửa tay cho mình thật sạch.

Giang Mật là người bị gạt, nên mới hiểu lầm về chuyện anh trai sẽ đánh người, nhưng mà cô trước kia cũng rất ghét chuyện anh trai cậu nghèo khổ.

Lúc này tuy cô cũng đã thay đổi rất nhiều, còn làm cho bọn họ rất nhiều món ngon để ăn, bảo vệ bọn họ như người một nhà.

Nhưng mà cô cũng rất phá của, nếu anh cả không nuôi cô thì có lẽ cô vẫn sẽ bỏ đi đúng không?

Giống như mẹ của Cẩu Đản ở trong thôn, cũng ghét bỏ chuyện cha cậu ta nghèo nàn nên cũng lén bỏ đi mất.

Nếu Giang Mật không thể mãi mãi ở lại nơi này, vậy thì cậu cam tâm không cần cô ấy đối xử tốt với mình, cho dù cô ấy có bỏ đi thì bọn họ cũng không đáng thương như bây giờ.

Tiêu Dương ngồi ở trên ghế, mùi hương khiến cậu nuốt nước miếng.

Một bên là bánh bao thịt heo, một bên là bánh trứng gà, tất cả cậu đều muốn ăn

Nên ăn cái nào trước?

Giang Mật gắp cho mỗi đứa một cái bánh trứng gà: "Ăn xong bữa sáng, chị sẽ dẫn hai đứa đi lên thị trấn chơi."

Mắt của hai đứa nhỏ đều bừng sáng, lập tức không cần lựa chọn nữa mà một tay lấy bánh trứng gà một tay lấy bánh bao thịt.

Cắn một miếng bánh trứng gà, bánh rất xốp và giòn, hơi có mùi cháy sém, nhưng bên trong mềm. Rồi cắn một miếng bánh bao nhân thịt thơm ngon, cuối cùng uống một ngụm cháo bí đỏ đậm đà.

Những gì khổ sở, những gì đáng thương, đều bị quăng lên chín tầng mây, cậu quả thật là thằng nhóc hạnh phúc nhất trên đời.

Ăn xong bữa sáng, hai đứa nhỏ vuốt cái bụng nhỏ tròn vo của mình, còn ợ một cái.

Tiêu Dương nhịn không được thầm nghĩ trong lòng, nếu Giang Mật thật sự đi rồi, cậu dường như sẽ còn đáng thương hơn bây giờ, dù sao cũng sẽ không còn được ăn những món ngon như thế này nữa.

Tuy chỉ mới nghĩ một chút thôi, cậu đã cảm thấy thương cho chính mình.

Cậu xung phong đảm nhận việc rửa chén.

Giang Mật không thích rửa chén thì Tiêu Dương đi rửa, cô cũng không cản.

Thu dọn xong xuôi, một lớn hai nhỏ bắt đầu đi lên trấn trên.

Dọc theo đường đi Giang Mật phát hiện Tiêu Dương thường hay lén nhìn cô, đôi mắt của cậu phút chốc bừng sáng, cũng phút chốc ảm đạm, còn đăm chiêu ủ dột, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn làm ra vẻ mặt nghiêm túc giống như đã quyết định làm một chuyện gì đó rất quan trọng.

Bọn họ cũng đã đến cổng nhà họ Lâm, nhìn thấy Lâm Quế Phương mang theo cặp da từ trong nhà đi ra.

Giang Mật không có thời gian để hỏi Tiêu Dương, cô gọi một tiếng: "Quế Phương."

Lâm Quế Phương ngẩng đầu nhìn qua, vừa nhìn thấy Giang Mật trên mặt cô ấy đã nở nụ cười, nhiệt tình chào dón: "Mật Mật, cô tới rồi sao, mau vào trong nhà ngồi!"

Giang Mật đưa một giỏ rau cho cô ấy: "Không được, tôi tới tìm cô để làm một chuyện."

???

"Cô nói đi." Lâm Quế Phương rất thèm rau dưa của Giang Mật, không khách khí chút nào mà nhận lấy: "Nếu tôi có thể giúp thì tôi sẵn lòng giúp cô."

Giang Mật biết rõ Lâm Quế Phương là người ngay thẳng, nên cô cũng nói thẳng ra nhu cầu của mình: "Tôi chuẩn bị gieo trồng rau dưa trong nhà kính nên tôi cần rất nhiều màng nhựa, tôi không biết mua ở đâu, cô có thể mua giúp tôi không?"

"Màng nhựa mỏng... Để tôi tìm cách cho cô." Lâm Quê Phương đặt giỏ rau xuống: "Cô cần bao nhiêu?"

"Chiều cao là hai thước, chiều rộng là chín thước, dài sáu mươi thuốc, diện tích của nhà kính cũng tầm sáu trăm mét vuông." Giang Mật có hiểu biết chính xác đối với nhà kính, kiếp trước trong nhà ngành ăn uống, nên tham gia vào dự án nuôi trồng rau hữu cơ cũng kiếm lời được một ít. Trong lòng cô cũng đã tính toán một chút: "Có lẽ tôi sẽ làm hai cái nhà kính."

Lâm Quế Phương bất ngờ vì số lượng có hơi nhiều: "Có thể có chút khó làm, để tôi thử xem sao."

"Cảm ơn cô, nếu mua không được cũng không sao." Giang Mật nhìn cách ăn mặc của Lâm Quế Phương, dường như cô ấy có chuyện cần đi, nên cô cũng rời khỏi: "Tôi không làm phiền cô nữa, cô có việc thì cứ đi đi."

Lâm Quế Phương gật đầu, quay vào trong nhà.

Cô ấy ngồi trên ghế sopha, cầm điện thoại gọi cho Cố Lan Thanh: "Anh họ, em là Phương Phương."

Giọng nói dịu dàng của người đàn ông bên kia đầu dây truyền đến: "Có chuyện gì?"

"Anh họ, em cần màng nhựa mỏng, anh giúp em được không?"

"Muốn bao nhiêu."

"Em muốn hai ngàn thước."

Người bên kia rơi vào im lặng.

Lâm Quế Phương chột dạ: "Bác mua dưa chuột nước cùng cà chua từ bạn của em bán, anh cũng nói ăn ngon, cô ấy lúc này đang muốn xây nhà kính trồng rau, để nâng cao sản lượng rau dưa, đến lúc đó chẳng những mỗi ngày anh đều có thể được ăn rau dưa, mà nói không chừng giá ra cũng có thể rẻ hơn, đây chẳng phải đem lại hạnh phục cho người dân sao?"

Cô ấy cố gắng lấy lòng: "Công lao này là của ai? Công lao này đều là của anh!"

"..." Cố Lan Thanh trực tiếp từ chối: "Anh không giúp được em."

"Anh họ, em xin anh đó." Lâm Quế Phương sử dụng đòn chí mạng: "Chẳng phải anh còn đang phiền vì bác cứ tìm người yêu cho anh sao? Em cản giúp anh!"

Người đàn ông tạm dừng một lát: "Ba ngày sau anh sẽ cho em câu trả lời."

"Cảm ơn anh họ!"

Lâm Quế Phương vội vàng tắt điện thoại, Cố Lan Thanh có mối quan hệ rất rộng, nếu anh ấy đồng ý thì tám đến chín mươi phần trăm có thể được.

Giang Mật dẫn hai nhóc đi lên trên trấn, bọn họ nhìn đông nhìn tây, hình như cảm thấy rất mới lạ về nơi này.

Bởi vậy có thể nhìn ra được Tiêu Lệ rất ít khi dẫn bọn họ ra ngoài.

Một người đàn ông chăm trẻ con trên cơ bản chỉ lo ăn cơm no, mặc quần áo ấm, còn những vấn đề khác thì không quan tâm lắm.

Khi hai đứa nhóc nhìn thấy những miếng dưa hấu trên kệ thủy tinh, lặng lẽ nhìn một cái, lại sợ cô phát hiện thì mạnh mẽ dịch tầm mắt đi. Đôi mắt hình như không nghe theo mệnh lệnh của bọn nhóc mà không tự chủ được cứ dán mắt vào dưa hấu.

Giang Mật trực tiếp mua hai miếng dưa hấu, đưa cho bọn nhỏ mỗi đứa một miếng.

Tiêu Dương ngơ ngẩn nhìn miếng dưa hấu đỏ hồng, môi mỏng hơi nhấp chặt, khóe mắt rũ xuống.

Thật ra Tiêu Noãn Noãn lại tiến sát đến bên người Giang Mật, khi nhận dưa hấu, đưa đến bên miệng cô: "Chị dâu, chị ăn trước đi."

Giang Mật nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiêu Dương, đặt dưa hấu vào trong tay cậu, cúi đầu miệng nhỏ cắn một miếng dưa của Tiêu Noãn Noãn, đôi mắt cong thành vầng trăng nhỏ: "Oa, dưa ngọt quá, Noãn Noãn mau ăn đi."

Tiêu Noãn Noãn cắn một miếng, đôi mắt ngập nước trợn tròn, dùng sức gật gật đầu.

Thật sự rất ngọt!

Cô bé lại đưa đến bên miệng của Giang Mật,"Chị dâu, chúng ta mỗi người cắn một miếng, chia nhau ăn."

Trong lòng Giang Mật cảm thấy ấm áp, nhận sự chia sẻ của con bé, mỗi người một miếng chia nhau ăn.

Tiêu Dương đứng ở một bên nhìn, cầm miếng dưa hấu trong tay một cách cẩn thận, giữ lại không cắn miếng nào.

Những món đồ trên trấn rất mới lạ, người ta nhìn mà hoa cả mắt, khiến người khác không nhịn được nhìn thoáng qua, rồi lại muốn nhìn kỹ hơn chút, nhưng mà cậu sợ Giang Mật tiêu tiền lung tung.

Đôi lông mày của cậu nhíu lại gắt gao, nói như là có mối thù sâu nặng vậy: "Em muốn về nhà."

Giang Mật tôn trọng ý kiến của cậu, cũng đã giải quyết xong việc, đơn giản về nhà.

Trên đường về, Giang Mật thấy cậu che chở cho miếng dưa hấu, nóng đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhưng mà không nỡ ăn.

Khi về đến nhà, Giang Mật thấy Tiêu Dương nhạy vào trong bếp, sau đó dùng dao phay cắt miếng dưa hấu thành hai nửa.

Một nửa đặt dưới tủ cơm, dùng chén lớn úp lại.

Cậu cầm một nửa kia, khi chuẩn bị bỏ vào trong miệng cắn, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại cắt miếng dưa hấu kia thành ba phần, nhỏ đến mức mỗi phần chỉ cần cắn một miếng là hết sạch.

Khi Giang Mật nhìn thấy hành động đó, đột nhiên hiểu vì sao cậu lại không ăn dưa hấu, để lại một nửa kia cho Tiêu Lệ.

Tiêu Dương buông dao phay, cầm lấy hai miếng dưa nhỏ, ngẩng đầu nhìn Giang Mật đang đứng ở cửa phòng bếp, cậu ngây ngẩn cả người, sau đó đặng đặng đặng chạy đi.

Khi lướt ngang qua người cô, còn nói khá hung hung: "Còn một miếng ở trên thớt, chị không ăn thì vứt đi."

Giang Mật: "..."

Cô cầm lấy miếng dưa nho nhỏ ở trên thớt, đi đến cửa nhà chính, thấy Tiêu Dương và Tiêu Noãn Noãn đang ngồi xổm dưới mái hiên, từ từ ăn dưa hấu.

Nụ cười trên gương mặt bọn họ, còn ngọt ngào hơn cả dưa hấu trên tay.

Trong lòng cô bỗng dưng trỗi lên những cảm xúc không lời, nhưng nhiều hơn là cảm giác yên bình.

*

Hai giờ chiều Tiêu Lệ về đến nhà.

Tiêu Dương và Tiêu Noãn đang ngồi xổm dưới tàng cây râm mát trong sân, dùng cục đá để làm bút viết chữ lên mặt đất.

Nghe thấy tiếng cửa mở, bọn họ ngẩng đầu nhìn sang, đồng thời gọi: "Anh cả!"

Mặt mày Tiêu Lệ thoáng vẻ nhu hòa: "Chị dâu hai đứa đâu?"

"Chị dâu đang ngủ trưa, hẳn sắp dậy rồi." Tiêu Dương lập tức đứng dậy, chạy vào nhà, lấy ra nửa miếng dưa đưa cho anh: "Anh hai, anh ăn đi! Dưa chị dâu mua, rất ngọt!"

Tiêu Lệ cười nói: "Em ăn chung với em gái đi."

Tiêu Dương nhăn chặt mi, định nói chị dâu cố ý để lại cho anh, như thế chắc chắn anh cả sẽ ăn.

Có một tiếng nói trong trẻo đã nhanh hơn cậu một bước: "Miếng dưa hấu này do Dương Dương giữ lại từ trên trấn về đến tận đây, không nỡ ăn, cố ý để lại cho anh đó".

Tiêu Lệ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Giang Mật dựa vào khung cửa, nụ cười trên mặt rất nhu mì.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp