Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 24


2 tháng

trướctiếp

"Tôi đã có năm mươi năm nghiên cứu làm rau dưa, lúc ấy dùng đất ấm nuôi trồng. Thời điểm thập niên sáu mươi, mới từ nước Nhật tiến cử lớp nhựa mỏng, lợi dụng lều nhỏ hình vòm để trồng rau dưa. Hiện tại lều lớn là dùng ống thép lắp ráp với vách tường bằng mạ kẽm mỏng, có thể nuôi trồng tương đối thành công."

Giáo sư Cao nói tới đây thở dài một tiếng: "Hiện tại chúng tôi nắm giữ kỹ thuật cũng không đầy đủ, hiệu quả coi như có chút tạm được. Nếu cậu muốn làm lều lớn để trồng rau dưa, chi phí đầu tư rất lớn mà khả năng sống sẽ rất thấp, phải chuẩn bị tâm lý đấy. Dù sao hiện tại cũng không phải vội vàng gì, nếu cậu có hứng thú thì tiếp theo có thể đến tìm tôi học hỏi trước, đến mùa xuân sang năm lại thí nghiệm."

Tiêu Lệ sửng sốt: "Mùa xuân sang năm?"

Giáo sư Cao giải thích nói: "Trước mắt chúng tôi chỉ nắm giữ được khả năng trồng rau dưa của mùa xuân, bởi vì nhiệt độ không khí mùa xuân dễ khống chế."

Tiêu Lệ suy tư nói: "Mùa hạ không thể sao?"

"Trước mắt chúng tôi cần nghiên cứu ra lều lớn gieo trồng rau dưa vào mùa hạ, thời tiết mùa hạ tương đối khắc nhiệt, chúng tôi cần giảm nhiệt độ, tránh mưa, mà tạm thời chúng tôi vẫn chưa làm được điều này."

Khuôn mặt Giáo sư Cao trầm lại: "Mùa thu là mùa rau dưa ế hàng, giải quyết được vấn đề này thì chúng tôi có thể bảo đảm cung cấp đủ đến bảy hay chín loại rau dưa."

Tiêu Lệ cau mày, Giang Mật tính toán làm lều lớn gieo trồng rau dưa ở ngay lúc này.

Ngày hôm qua anh muốn hỏi Giang Mật, có thể giới thiệu cho anh gặp mặt quý nhân ấy một lần, tốt nhất đi đến nhà thí nghiệm của người nọ nhìn xem.

Để tránh trường hợp cô bị lừa.

Nhưng Giang Mật cũng không thấy ý tứ của anh, nếu cứ tiếp tục truy hỏi, chỉ sợ sẽ dẫn phát mâu thuẫn vợ chồng, cho rằng anh không tin tưởng cô.

Tiêu Lệ trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Em muốn thử một chút, thầy có thể truyền thụ kinh nghiệm cho em không?"

Giáo sư Cao không đồng ý: "Hiện tại tôi tới huyện Nam để khảo sát, tính toán làm một cái nhà lưới thí nghiệm, xây dựng lều lớn rau dưa cho mùa hạ. Chúng tôi làm nghiên cứu là có kinh phí, bản thân anh chưa hiểu biết gì lại cứ làm bừa, mất nhiều tiền rồi nóng ruột thì sao?"

Tiêu Lệ im lặng không nói.

Giáo sư Cao thấy anh kiên trì giống như đầu lừa, cuối cùng cũng thôi không khuyên bảo, sửa sang lại tài liệu cho tốt rồi đưa cho anh: "Cậu cứ phải không đâm vào tường thì không quay đầu lại, tôi cũng không ngăn cản cậu. Nếu làm thành một việc này thì thật ra là vì tổ quốc, vì nhân dân mà làm ra cống hiến to lớn."

Tiêu Lệ nhận lấy tài liệu, chân thành nói: "Cảm ơn thầy."

Giáo sư Cao nhìn theo bóng dáng Tiêu Lệ rời đi, không khỏi lắc lắc đầu, ông ấy đã làm bao nhiêu năm đều không giải quyết được bài toán khó này, Tiêu Lệ chỉ là một dân thường thì càng không thể!

Ông ấy gọi một cuộc điện thoại cho Cung Hoành Đào: "Ông Cung à, học sinh Tiêu không muốn làm học trò giỏi của ông, thì ông cũng đừng đẩy cậu ấy rơi vào trong vực sâu nhà lưới này chứ. Cậu ta một lòng một dạ muốn làm nhà lưới gieo trồng rau dưa vào mùa hạ. Tôi thấy nếu mà lỗ sạch vốn thì ông chuẩn bị chút tiền mà giúp đỡ cậu ta đi."

Cung Hoành Đào: "..." Cái chày gỗ này là đang cố ý làm ông ấy tức chết!

Tiệm cơm Vạn Đức.

Tào Diệu Tông sai người đem năm cái sọt trúc chứa rau dưa đến phòng bếp.

Đầu bếp trưởng vạch tấm vải thô ra, kinh ngạc mà nhìn sọt trúc rau dưa: "Ông chủ Tào, ông mua được mấy loại rau mùa đông mới có như cải trắng, cải ngồng, hành tây, củ cải trắng, cà rốt này ở đâu thế?"

Đặt ở hầm cũng không giữ được đến lúc này.

Huống chi mỗi một loại nguyên liệu màu sắc tươi đẹp ẩm ướt, nhìn hơi nước sung túc là biết đặc biệt mới mẻ.

"Ông đừng động vào, một lần nữa ông nấu vài món đồ ăn, tôi đổi một cái thực đơn khác, mạnh mẽ đẩy mạnh tiêu thụ cho khách hàng." Tào Diệu Tông xoa tay, tính toán làm lớn một lần.

Trong lòng có kỳ vọng cực cao đối với những nguyên liệu đồ ăn này, trên thực tế thật giả ra sao thì cần phải thử đã.

Tào Diệu Tông thận trọng nói: "Trước tiên ông xào một chén cải trắng, tôi nếm thử một chút."

"Nếm thử món gì?" Giám đốc Tần đứng ở cửa phòng bếp, nhìn sọt rau dưa, một cây cải trắng đẹp đẽ trắng tinh ở tầng cao nhất.

Ông ta nhíu mày một chút: "Ông Tào, ngày hôm qua nhắc nhở ông tăng một chút khẩu vị lên, hôm nay ông lập tức tìm ra chút đồ ăn hiếm lạ rồi sao?"

Tào Diệu Tông xoa xoa tay nói: "Giám đốc Tần, ông đừng nhìn thấy không phải nguyên liệu quý giá gì, nhưng mà rau dưa này không hề giống với rau dưa chúng ta ăn hàng ngày, đều là chủng loại mới sau khi cải tiến, mùi vị rất không tồi."

"Cải trắng vào cuối thu ngâm qua sương, vừa mới thu hoạch thì thịt mới ngọt. Nhưng mà cải trắng để qua đêm, mới có thể càng non mịn." Giám đốc Tần tổng kết lời bình mà nói: "Loại cải trắng bán vào mùa này, chỉ sợ vị không được ngon."

Tào Diệu Tông ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía đầu bếp trưởng.

Đầu bếp trưởng lúc trước không nghĩ tới chuyện này, kinh ngạc nhắc tới: "Ông chủ Tào, cải trắng nhất định phải nhổ khỏi đất cùng ngày, trải qua màn sương mới ngọt."

Giờ là mùa hè, đến người còn bị nướng khô thì làm sao có sương?

Tào Diệu Tông lập tức có một loại cảm giác bị lừa, rõ ràng thân đang ở tháng bảy mùa hè, mà trong lòng như đang ở tháng chín giá lạnh, một lòng bỗng thấy lạnh lẽo.

Quả nhiên là mùa nào thì nên ăn nguyên liệu của mùa đó!

"Mấy cái sọt bông cải này tốn hết sáu mươi sáu đồng tiền, cứ như vậy ném đi, tôi cũng không chấp nhận được." Vẻ mặt Tào Diệu Tông đau đớn, một quyền đấm vào lòng bàn tay của mình, hạ quyết tâm.

Ông ấy chỉ vào đầu bếp trưởng nói: "Ông đi xào một mâm cải trắng cho tôi, nếu thật sự vị không tốt, ngày mai tôi sẽ đến chợ nông sản trả hàng."

Đầu bếp trưởng mở to hai mắt nhìn, sáu... sáu mươi sáu đồng tiền?

Giám đốc thu mua đứng ở cửa, cũng nắm chặt tay, sáu mươi sáu đồng tiền thế này thì ông ta có thể lấy bao nhiêu tiền hoa hồng hả trời?

Vốn dĩ đang lo sợ bất an, sợ hãi Tào Diệu Tông phát hiện ông ta lấy chiết khấu, tự mình đi thị trường mua nguyên liệu để kiểm tra, không nghĩ tới là bị người ta lừa dối.

Giám đốc thu mua thở dài một hơi, thêm mắm thêm muối nói: "Ông chủ Tào, ông không hay đi mua nguyên liệu nên mới dễ dàng bị bọn buôn bán rau củ lừa. Thật ra rau củ trái mùa chỉ là quảng cáo mà thôi, còn vị thì không tốt chút nào. Nếu mà ăn ngon thì vì sao không mở rộng những nguyên liệu trái mùa đó?"

Trong lòng Tào Diệu Tông đầy phiền muộn, ông ấy cũng không muốn nghe những lời nói xui xẻo này, ông ấy bực mình mà mở cửa đi ra khỏi phòng bếp.

Giám đốc Tần chờ những đối tác làm ăn khác đều không đến, nên trong lòng ông ấy có chút thoải mái, ngồi bừa một chỗ ở đối diện Tào Diệu Tông xem náo nhiệt để giết thời gian.

Tào Diệu Tông không có tâm trạng để tiếp đãi khách hàng, nếu khách vẫn phản ánh món ăn không ngon vậy thì ông ấy thật sự phải mời một đầu bếp khác.

Không biết qua bao lâu, bếp trưởng đã bưng một tô cải trắng xào đến.

Từ xa Tào Diệu Tông cũng ngửi được mùi thoang thoảng của cải trắng, hai mắt ông ấy nhìn chằm chằm cái tô trắng trong tay bếp trưởng, ngay cả giám đốc Tần ngồi đối diện cũng buông lỏng cảm xúc nhìn theo, ông còn hít hít cái mũi, hương thơm tươi mới tràn ngập trong lòng.

Cái tô men có màu trắng như tuyết, cải trắng xanh tươi nằm ở trong tô, nước súp có màu trong, chưa ăn cũng đã có thể tưởng tượng được mùi vị mát mẻ của nó.

Bếp trưởng không dám nếm thử cải trắng trước: "Món này tôi không cho nước vào, nước là từ trong cải trắng tiết ra."

Giám đốc Tần hứng thú cầm đôi đũa: "Tôi là người háu ăn, đã từng nếm qua nhiều món từ Nam ra Bắc nên tôi có thể nếm thử trước."

Gắp một miếng cải trắng bỏ vào miệng, nhấm nuốt vài cái thì vị vô cùng ngon ngọt, phần nước trong tích tắc cũng tràn đầy khoang miệng. Trong cải trắng không có gân, ngọt thanh vô cùng.

"Ngon! Nó còn ngon hơn lần tôi ăn ở khách sạn Bắc Kinh vào mùa đông năm trước!" Giám đốc Tần đánh giá rất cao: "Một món ăn ngon thì nguyên liệu cùng tài nấu ăn cũng không thể thiếu. Cải trắng này so với cuối mùa thu còn giòn hơn, thơm ngon và tươi mới hơn."

Bếp trưởng nói theo: "Ông ấy nói rất đúng."

Giám đốc Tần cười cười chuẩn bị ăn tiếp, chỉ thấy Tào Diệu Đông nhẹ nhàng giấu đi tô canh rồi uống cạn, sau đó đặt một cái tô không còn gì xuống.

Giám đốc Tần: "..."

Tào Diệu Đông dùng tờ giấy lau miệng, hài lòng vỗ lên bụng một cái, trên mặt là nụ cười: "Giám đốc Tần, tuy tôi mua rau không đúng mùa, nhưng vị còn ngon hơn và đắt tiền hơn, nhưng mà cũng đúng với câu đắt cũng có cái giá của đắt. Chẳng phải ông muốn mở tiệc sao? Vậy có cần rau tươi không?"

Giám đốc Tần tức đến bật cười, ông chỉ ăn được một miếng cải trắng nên trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng hiếm khi gặp được món ăn hợp vị, ông ấy đành nhịn không phân bua lại.

Ông buông đũa xuống: "Đưa thực đơn đến đây.

Tào Diệu Tông bảo bếp trưởng đi chuẩn bị thực đơn, sau đó nói xuôi theo giám đốc Tần: "Vậy để tôi tặng cho ông một mâm cải trắng nhé."

Giám đốc Tần liếc mắt nhìn ông ấy một cái, ông muốn hỏi ông ấy đã mua rau ở chỗ nào nhưng nghĩ đây chắc là bùa phát tài của Tào Diệu Tông, nên chắc chắn ông ấy sẽ không dễ nói ra, vì vậy ông đứng dậy đi lên ghế lô trên lầu.

Tào Diệu trước đó còn có nguy cơ suy sụp, lúc này đi đường như mang theo gió, sắc mặt rất tốt. Những người khách đến quán đều được ông ấy giới thiệu món ăn trái mùa, người đến tiệm cơm ăn vốn cũng không thiếu tiền nên nghe nói có món ăn rất tươi, cũng đồng ý bỏ một chút tiền để nếm thử món ngon.

Sau một ngày các vị khách đều đánh giá tốt, khen nguyên liệu nấu ăn của nhà ông ấy không tệ, hôm nào sẽ lại đến nhà ông ấy ăn nữa.

Tào Diệu Tông cười tít mắt rồi tính toán tiền sổ sách thu được của ngày hôm nay, tuy mỗi một một loại rau dưa đều cao hơn hai mao tiền, nhưng mỗi món ăn của ông ấy cũng đều tăng thấp nhất là năm mao tiền, cao hơn nhiều so với bình thường.

Hòn đá đặt nặng trong lòng ông ấy cuối cùng cũng được bỏ xuống, ông ấy chuẩn bị sáng hôm sau sẽ đến chợ nông sản ngồi xổm chờ Giang Mật đến để bàn bạc hợp tác lâu dài.

Ngày hôm sau, vừa mới sáng sớm Tào Diệu Đông đã đến chợ nông sản.

Ông ấy ngồi chờ từ tám giờ sáng đến mười một giờ vẫn không thấy bóng dáng của Giang Mật đâu.

Trong lòng ông ấy vô cùng lo lắng, nên hỏi thăm người bán rau bên cạnh: "Hôm qua có một cô gái bán rau ở đây bán rất đắt hàng, cô ấy hôm nay không đến sao?"

"Cô ấy chỉ đến đây vài lần thôi, cũng có khi cô ấy không đến, chỉ có hai ngày trước là luôn đến, có lẽ đã đến nơi khác bán rồi cũng nên?" Người bán rau có ý tốt nhắc nhở, nói: "Chỗ bán hàng của chúng tôi nơi này đều không cố định, bán ngày nào tính tiền ngày đó, không giống những quầy hàng thuê cố định, nếu ông muốn thường xuyên mua rau của cô ấy thì phải hẹn trước với cô ấy, không thì sẽ không gặp được cô ấy đâu."

Trong lòng Tào Diệu Đông mất mát, ông ấy rất sợ Giang Mật không đến chợ nông sản nữa, vậy thì tiệm cơm của ông ấy làm sao đây?

Ông ấy đang chuẩn bị trở về để nghĩ cách.

Người bán rau lại giữ ông ấy lại: "Thời gian mỗi lần đến đây của cô gái ấy cũng không giống nhau, thời điểm đầu cô ấy đến đây còn là giữa trưa nữa."

Tào Diệu Tông: "..."

Ông ấy nghỉ ngợi, trực tiếp ngồi ở dưới bóng cây mát tiếp tục chờ Giang Mật.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp