Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 23


2 tháng

trướctiếp

Giang Mật nhìn chằm chằm yết hầu và xương quai xanh của anh một hồi lâu, gương mặt như là bị mặt trời phơi đến nóng lên, cô giơ tay che ở vị trí lông mày.

"Tiêu Lệ, lúc trước em đi huyện thành mua đồ hồi môn có gặp một quý nhân, em đi theo người nọ học trồng rau trong nhà lưới." Giang Mật bắt gặp ánh mắt đen nhánh của người đàn ông, ngữ điệu không khỏi chậm lại: "Rau dưa ngày hôm qua em mang về nhà đều là quý nhân trồng ra, hôm nay lại từ nơi đó lấy rau dưa trái mùa bán, không ngờ có thể lập tức bán hết, nơi này có cơ hội kinh doanh rất lớn. Em và anh bàn bạc một chút, ruộng đất nhà chúng ta dùng để trồng rau nhà lưới được không?"

Tiêu Lệ nhíu chặt mày, anh đã ăn rau dưa cô mang về, thật sự tươi ngon hơn rau dưa người ta bán ở chợ.

Chỉ là anh đã từng nghe thầy giáo ở đại học nói về "Nhà lưới", năm 1974. Hàng thị lần đầu lợi dụng dàn trúc và lều lớn bằng plastic thành công trồng ra rau dưa. Dù vậy đất nước ta vẫn còn đang trong giai đoạn thăm dò.

Giang Mật nói chuyện này với anh, có lẽ không phải chỉ làm nhỏ lẻ.

Nếu tất cả ruộng đất đều dùng để trồng rau nhà lưới, nếu thất bại thì sang năm không có thu hoạch.

Tiêu Lệ hoàn toàn không cảm thấy mô hình này sẽ thành công, nếu dễ dàng thành công như vậy thì những thí nghiệp trồng rau nhà kính cũng sẽ không lần nhận lấy thất bại như thế.

Đáp án trong lòng rất rõ ràng, lý trí bảo nên từ chối đề nghị của Giang Mật, đưa ra một mẫu đất cho cô chơi.

Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt đào hoa trong trẻo và sáng ngời của cô lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử, yết hầu của anh khẽ chuyển động một chút, anh nghe bản thân mình khàn khàn nói: "Em muốn làm thì làm, không cần kiêng kỵ cái gì."

Giang Mật ngạc nhiên: "Anh nói cái gì?"

Lúc trước nhìn thấy người đàn ông này nhíu mày, cô còn tưởng rằng chuyện này không được.

Cô chỉ là lấy ra vài loại rau dưa có vị không giống nhau chạy lên huyện thành mấy ngày mà thôi, thậm chí còn không dẫn anh đi căn cứ đào tạo rau dưa của "Quý nhân" xem thử đã mở miệng dõng dạc nói muốn làm nhà kính.

Người bình thường đều sẽ coi đây là trò cười, ai sẽ tin cô thành công?

Trước mắt nhà họ Tiêu là dựa vào mấy mẫu đất này sống tạm.

Mặc dù Tiêu Lệ từ chối, Giang Mật cũng có thể hiểu.

Nhưng người đàn ông này lại đồng ý đề nghị của cô!

Khi đưa ra quyết định này, chỉ sợ trong lòng anh đã chuẩn bị tinh thần một năm không có thu hoạch.

Dựa theo lịch sử phát triển của việc trồng rau nhà kính, đến đầu những năm 90 mới nhanh chóng phát triển.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, cô nhỏ giọng hỏi: "Nếu em không thành công, sáu tháng cuối năm nhà chúng ta trồng rau không được mùa, chút lương thực trong nhà hoàn toàn không đủ ăn, thậm chí còn phải thêm một khoản nợ."

"Lúc em ở nhà mẹ đẻ, em muốn làm cái gì thì làm cái đó. Sau khi gả cho anh, ở trong phạm vi khả năng của anh, em không cần cố kỵ."

Tiêu Lệ siết chặt nắp ấm nước, lúc chuẩn bị đưa cho Giang Mật, ánh mắt anh nhìn thấy đầu ngón tay trắng nõn của cô, anh hơi dừng lại một chút, tùy tay đặt trên mặt đất: "Em ở nhà trồng rau trong nhà kính, Tiểu Dương và Tiểu Noãn có thể giúp em làm việc, anh đi ra ngoài kiếm tiền. Nợ tiền thì nợ tiền thôi, dù sao cũng sẽ trả lại được."

Giang Mật ngơ ngẩn nhìn người đàn ông ở trước mắt, gương mặt anh lộ vẻ vô cùng kiên quyết, cô không thể nói rõ cảm giác trong lòng là gì.

Kiếp trước, bởi vì gia thế của mình nên hầu hết người đàn ông tiếp cận cô hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút mục đích.

Bọn họ trả giá vì cô cũng là tính toán kỹ càng từ trước xem có thế nhận được bao nhiêu hồi báo từ cô.

Ngoài ông nội và ba ra, không có người đàn ông nào giống với Tiêu Lệ, không quan tâm được mất mà dung túng cô. Hình như mặc kệ cô nhốn nháo thế nào, anh đều sẽ ở phía sau thu dọn cục diện rối loạn giúp cô.

Nếu lúc trước bởi vì nhan sắc của anh, lại còn mang danh hiệu vợ của anh nên cô bằng lòng thử phát triển tình cảm cùng anh. Như vậy vào giờ khắc này, cô thật sự bị nhân phẩm, phong độ và sự yêu thương vợ không có hạn cuối của anh hấp dẫn.

Đời trước cô không thoát cảnh độc thận là có nguyên nhân, thân phận làm cho cô không tìm được tình yêu thuần khiết.

Giang Mật đè ép sự rung động trong đáy lòng xuống, khẽ nhấp cánh môi: "Anh không chê em là người phụ nữ phá gia bại sản à?"

Ánh mắt của Tiêu Lệ bị hành động nhấp môi của cô hấp dẫn, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ ướt át của cô. Hình như đôi môi của người con gái này được kéo lại gần, gương mặt xinh đẹp trắng nõn phóng đại ngay trước mắt.

Anh không phản ứng kịp, người phụ nữ nhón chân tiến đến trước mặt anh, đôi vai mảnh mai kia gần như dựa sát vào ngực anh, cười hì hì hỏi: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"

Tiêu Lệ đột nhiên lấy lại tinh thần, ánh mắt theo bản năng tạm dừng ở đôi môi đỏ của cô, sau khi nhận ra mình đang nhìn nơi nào đó thì anh vội quay người lại, khom lưng nhặt đòn gánh dưới mặt đất lên, không nhìn cô nữa.

Anh nói ngắn gọn mà xúc tích: "Ước nguyện ban đầu của anh là muốn gia đình này tốt đẹp."

Giang Mật thấy vành tai của anh đỏ ửng, nhịn không được mà nhếch khóe môi lên.

"Tiêu Lệ, anh toàn lực ủng hộ sự nghiệp của em, em cũng sẽ không làm cho anh không có cơm để ăn." Cô chống đôi tay lên đầu gối, tiến đến bên tai anh: "Cho dù em phá của, cũng là tiêu phá tiền anh kiếm về nhà cho em tiêu sài."

Cả người Tiêu Lệ cứng đờ.

Giang Mật khẽ cười một tiếng, không ở lại nhìn anh nữa mà chạy ra ngoài ruộng: "Dương Dương, Noãn Noãn, các em bắt được cá chạch sao?"

Hai đứa bé vui mừng mà trả lời lại: "Chị dâu, chúng em bắt được rồi!"

Tiêu Lệ nghiêng đầu nhìn lại, hai chân trắng nõn mảnh khảnh của Giang Mật đạp lên bùn, đôi tay non mềm kia vùi vào trong nước bùn, chỉ thấy cô đột nhiên mừng rỡ nói: "Chị cũng bắt được cá chạch!"

Anh nhìn cô cầm một con cá chạch, vẻ tươi cười đẹp đẽ trên mặt còn rực rỡ hơn ánh mặt trời trên đầu.

Tiêu Lệ ăn xong cơm chiều, đi đến phòng thường trực của đại đội gọi một cuộc điện thoại cho thầy giáo dạy đại học.

Sau khi kết nối được với nhân viên tiếp nhận điện thoại, Tiêu Lệ thấp giọng nói: "Tôi là Tiêu Lệ, tìm giáo viên Cung Hoành Đào."

"Anh chờ một lát." Nhân viên tiếp nhận điện thoại đi mời thầy giáo Cung.

Đợi được một lúc, đối diện truyền đến một âm thanh to lớn vang dội: "Học sinh Tiêu, hôm nay cậu gọi điện thoại cho tôi là chuẩn bị tới trường học nhập học lại sao?"

"Thầy giáo Cung, thầy không cần vì em mà giữ lại học vị." Tiêu Lệ muốn nghỉ học, trên người vẫn còn gánh nặng nuôi nấng em trai em gái, không nghĩ tới việc quay về vườn trường nữa.

Hiện tại anh cũng đã kết hôn rồi, càng không thể để một người phụ nữ nuôi dưỡng anh đọc sách, nuôi nấng em trai em gái của anh: "Tâm tư của em không còn dành cho việc học nữa rồi."

Cung Hoành Đào rất thích người giỏi, Tiêu Lệ là học sinh mà ông ấy rất tâm đắc, anh có tài năng hơn người ở phương diện máy tính này.

Bởi vậy khi Tiêu Lệ đưa ra ý định thôi học, ông ấy dùng mọi cách giữ lại, thậm chí đưa ra ý kiến muốn tự trả tiền cho anh đi học, giúp đỡ em trai em gái anh.

Đáng tiếc bị Tiêu Lệ từ chối, cuối cùng ông ấy vì Tiêu Lệ mà giữ lại học vị, bất kỳ lúc nào cũng có thể quay lại trường học.

Nhân viên trực điện thoại nói Tiêu Lệ tìm ông ấy khiến ông ấy mừng rỡ không thôi, dường như phải chạy chậm lại đấy.

Kết quả làm ông ấy hoàn toàn thất vọng.

Cung Hoành Đào thở dài nói: "Cậu tìm tôi là có chuyện khác?"

Tiêu Lệ nghe ra vẻ thất vọng trong giọng nói của thầy giáo Cung, anh nắm chặt nắm tay, giọng nói khẩn trương nói: "Thầy có thể vì em mà giới thiệu em với Giáo sư Cao không?"

"Ông Cao?" Cung Hoành Đào kinh ngạc nói: "Cậu muốn liên hệ ông ấy làm gì? Cậu định đi trồng rau sao?"

"Em chuẩn bị trồng rau trong nhà lưới, có một ít kiến thức chuyên nghiệp muốn hỏi Giáo sư Cao." Trong lòng Tiêu Lệ biết Cung Hoành Đào cùng Giáo sư Cao quan hệ rất tốt, có thầy giáo Cung giới thiệu thì Giáo sư Cao sẽ bằng lòng gặp anh.

"Ông Cao kia đã nghiên cứu vài năm rồi mà cũng không làm ra tên tuổi gì, miễn cưỡng mới trồng ra cây ớt cay và cà chua, đều không đủ đồ cho người ta ăn một ngày. Cậu học trồng rau từ ông ấy, định học để rồi khiến bản thân đói chết hay sao?"

Cung Hoành Đào hận không thể luyện sắt thành thép, sau đó hướng dẫn từng bước nói: "Cậu đi theo tôi học tập, đi theo tôi làm việc, đến lúc đó thuê ông Cao trồng rau cho cậu."

Tiêu Lệ: "..."

Từ vẻ lặng im của anh mà Cung Hoành Đào biết thái độ của anh, không hề miễn cưỡng nói: "Ông Cao đang đi công tác ở huyện Nam, hiện đang ở tại nhà khách Nam Viên, chắc là ngày mai phải quay về Kinh Thị. Cậu chờ một chút, tôi gọi một cuộc điện thoại cho ông ta để xác định hành trình của ông ta đã."

"Được." Tiêu Lệ nói lời cảm ơn: "Làm phiền thầy rồi."

Cung Hoành Đào vừa nghe lời này, lập tức cúp điện thoại.

Tiêu Lệ buông điện thoại xuống, ngồi ở một bên chờ.

Khoảng hai mươi phút sau, Cung Hoành Đào gọi điện thoại lại: "Tiêu Lệ à, ông Cao mười giờ sáng mai phải lên xe lửa, cho cậu thời gian một giờ, tám giờ cậu đến huyện thành tìm ông ta, báo ra tên tôi là được."

"Cảm ơn thầy giáo." Tiêu Lệ chưa kịp nói xong những lời này, đối phương đã ngắt điện thoại.

Đầu lưỡi của anh để một chút ở hàm răng sau, không ngừng nở nụ cười, ông ấy vẫn có cái tính tình này.

Từ thôn Thanh Thủy đến xe khách huyện Nam, sớm nhất cũng bảy giờ rưỡi, chờ đến huyện Nam thì thời gian không sai biệt lắm cũng tám giờ rưỡi.

Ngày hôm sau, Tiêu Lệ rời giường từ lúc năm giờ, trời mới tờ mờ sáng.

Anh phơi hạt thóc cho tốt, đi đến trấn trên đã sáu giờ hai mươi, vừa lúc đuổi kịp xe khách đi huyện Nam lúc 6h rưỡi. Khi đến nhà khách Nam Viên thì mới là bảy giờ mười một.

Tiêu Lệ đi vào nhà khách, ngồi ở đại sảnh ghế trên, chờ Giáo sư Cao đi ra.

Ngồi được khoảng năm phút, đoàn người từ bên trong đi ra.

Đi đầu tiên là một người hoa tóc trắng, hai mắt sáng ngời, trên mặt trải qua sương gió mà khắc đầy nếp nhăn, eo lưng thẳng đứng, bước chân vững vàng, không mất phong thái.

Đoàn người vây quanh ông ấy.

Tiêu Lệ nhận ra là Giáo sư Cao thì lập tức đứng lên.

Có lẽ là hành động đột ngột này ảnh hưởng đến Giáo sư Cao, ông ấy quay đầu nhìn lại đây, bước chân ngừng lại một chút.

Giáo sư Cao đánh giá trên dưới Tiêu Lệ, nhớ tới câu nói kia của Cung Hoành Đào: Ngày mai ông nhìn thấy một thanh niên tuấn tú nhất, tinh thần nhất, chính là học trò của tôi.

Giáo sư Cao vẫy Tiêu Lệ đi tới, một đôi mắt rất có thần: "Cậu là học sinh của Cung Hoành Đào?"

"Giáo sư Cao, em là học sinh của thầy giáo Cung tên là Tiêu Lệ." Tiêu Lệ cung kính nói.

Giáo sư Cao cười nói: "Cậu muốn tìm hiểu về trồng rau nhà lưới, tính toán muốn phát triển theo phương diện này hay sao?"

"Chúng tôi chuẩn bị trồng một số loại rau trong nhà lưới, đáng tiếc kinh nghiệm không đủ, nên muốn đến đây để học hỏi giáo sư." Tiêu Lệ suy đoán lúc này, Giáo sư Cao chắc là đi ăn cơm sáng: "Hay là sau khi thầy ăn xong cơm sáng lại nói?"

"Cậu ăn rồi sao?"

"Em ăn rồi."

Giáo sư Cao nhìn thanh niên hiên ngang thẳng tắp trước mắt mình, một thân phong trần mệt mỏi, mặt mày cũng lộ ra mệt mỏi, như vậy tức là sáng sớm tinh mơ đã đến đây rồi: "Cùng đi ăn cơm sáng đi, vừa ăn vừa nói chuyện."

Tiêu Lệ không từ chối, cùng đi thưởng thức bữa sáng đặc sắc của cửa hàng huyện Nam.

Mỗi người một chén đậu hũ non.

Màu vàng của đậu hũ non thấm vào canh, kết hợp với mầm đậu nành, dầu đậu hũ, dầu cá, một cỗ mùi hương mê người tỏa ra mà bay vào trong mũi.

Giáo sư Cao múc một khối đậu hũ non cho vào trong miệng, non mềm trơn mịn. Ông ấy nếm được đồ ngon, tâm tình trở nên sáng sủa hơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp