Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 22


2 tháng

trướctiếp

Trong lòng Tào Diệu Tông "lộp bộp" một tiếng, hùa theo nói: "Tôi chuẩn bị đổi một đầu bếp mới, để cho bọn họ đi học tập một chút."

Giám đốc Tần hơi hơi gật đầu, dẫn người rời đi.

Trong lòng Tào Diệu Tông thấy chán nản, đầu bếp tiệm cơm đâu có thể dễ dàng tìm như vậy?

Đến cả tiệm cơm quốc gia còn kém hơn đầu bếp của ông ấy.

Nhưng mà ăn nhiều khó tránh khỏi chán ngấy.

Bỗng nhiên, ông ấy nghĩ đến Giang Mật.

Vị của dưa chuột nước, mới mẻ, giòn nộn, đủ lượng nước, còn đặc biệt ngọt mát.

Tạm thời đầu bếp không đổi được, nhưng trước tiên đồ ăn thì có thể đổi một chút?

Câu nói "củng cố khách hàng quen" kia của Giang Mật, giống như móc câu khiến trong lòng ông ấy ngứa ngáy khó nhịn.

Nếu không thì cứ thử một lần?

Dù sao cũng không bị tổn thất gì!

Ông ấy không thuê nhân viên chuyên mua sắm về làm, mà đây đều là công việc của giám đốc phụ trách chọn mua.

Trực tiếp tìm được giám đốc, dò hỏi ông ta: "Thực đơn ngày mai của đầu bếp chính trong phòng bếp là thế nào?"

Giám đốc không hiểu ra sao, đúng sự thật trả lời: "Thời điểm nghỉ ngơi của buổi chiều mới có."

"Được." Tào Diệu Tông nói: " Rau dưa cùng nguyên liệu phối hợp thì tôi sẽ đi mua, ông phụ trách mua nguyên liệu cho món ăn mặn."

Trong lòng Giám đốc kinh ngạc, ông chủ phát hiện ra việc ông ta lấy tiền hoa hồng hay sao? Nên muốn lấy lại công việc đi mua sắm của ông ta?

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Tào Diệu Tông ngồi xổm ở cửa vào của chợ nông sản chờ Giang Mật.

Chờ từ lúc sáu giờ đến tám giờ, không thấy bóng dáng Giang Mật, ông ấy chờ đến nỗi nóng lòng, nếu muộn thêm chút nữa phòng bếp có thể không chuẩn bị kịp đồ ăn giữa trưa!

Trong lòng suy nghĩ hay là Giang Mật đang chơi ông ấy?

Tào Diệu Tông lại nghi ngờ Giang Mật đã đến sớm hơn ông ấy, vì vậy đi vài vòng quanh chợ mà vẫn không nhìn thấy Giang Mật.

Ông ấy định tùy tiện tìm quầy hàng mua nguyên liệu.

Bỗng nhiên, có người dân trồng rau đứng lên: "Đến rồi đến rồi! Cô gái đó lại đến nữa, trước tiên chúng ta xem cô ấy bày quán ở nơi nào, sau đó lại đến chiếm vị trí bên cạnh cô ấy."

Tào Diệu Tông theo tầm mắt bọn họ nhìn lại, quả nhiên thấy Giang Mật đang gánh một gánh rau dưa, thở hổn hển đi vào trong chợ.

Ông ấy tò mò hỏi dân trồng rau: "Đồ của cô ấy đắt như vậy, mấy người đến bên cạnh cô ấy bán đồ rẻ hơn, như vậy bán càng nhanh hơn?"

"Ông nói ngược rồi." Dân trồng rau cười hề hề rồi thần bí mà nói: "Những người đến muộn sẽ không mua được đồ của cô ấy, tất cả mọi người đều phải dựa vào việc tranh cướp mới mua được. Nếu không cướp được, sẽ mua đồ của những người dân trồng rau bên cạnh cô ấy."

Tào Diệu Tông ngẩn ra: "Đắt như vậy mà vẫn còn có người tranh?"

Dân trồng rau: "Ai bảo đồ người ta bán chính là đồ hiếm lạ? Ngày hôm qua tôi lén lút mua một cây cà tím, xào lên đặc biệt thơm, ăn ở trong miệng rất mềm mại, còn có vị ngọt nhè nhẹ."

Tào Diệu Tông: "..."

Ông ấy tính toán trước tiên cứ quan sát một chút, xác định Giang Mật bán đồ có phải giống như lời người dân trồng rau nói hay không, sau đó mới quyết định có muốn đi tìm cô hay không.

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, đám người chặt chặt chẽ chẽ vây quanh Giang Mật.

"A!!" Ông ấy nóng nảy.

Ông ấy bước nhanh đi qua, cố gắng đẩy đám người ra để chen đi vào, đối diện với đôi mắt đang cười tủm tỉm của Giang Mật.

"Đồng chí, chú đã đến rồi?" Giang Mật chỉ vào sáu cái sọt trúc ở bên chân: "Tôi lo lắng hôm nay chú sẽ mất công chạy đến mà không được gì, nên chuẩn bị nhiều đồ một chút."

Tào Diệu Tông: "..."

Ông ấy nhìn thấy chỉ sau một lúc đã có một cái sọt trúc trống không, một cái sọt trúc khác có dưa chuột, cà chua, măng tây, cây cải bắp. Còn lại bốn sọt trúc, dùng một khối vải dệt thủ công thô che lại.

"Cô có những đồ nào?" Tào Diệu Tông đem thực đơn đưa cho Giang Mật: "Có thể gom đủ không?"

Giang Mật đem thực đơn mở ra. Vì để bắt được con dê béo này, buổi chiều ngày hôm qua ở huyện thành, cô bỏ vốn gốc thuê một phòng của nhà dân với giá năm đồng tiền một tháng.

Hôm nay vừa đến huyện thành, cô thuê một chiếc xe ba gác, từ nhà thuê kéo hàng hóa đến đây.

"Ông chủ, tôi cho chú xem một số loại rau hiếm lạ." Giang Mật mở tấm vải thô ra, lộ ra bên trong có củ cải, cải trắng, rau hẹ, rau chân vịt đều là những loại rau mà mùa này không có: "Tôi gặp được một khách quý đến huyện chúng ta khảo sát, ông ấy chuyên môn gieo trồng rau dưa trong nhà lưới. Nhà lưới ý là những loại rau không thể sống trong mùa này thì bọn họ dùng kỹ thuật chuyên môn để nuôi sống chúng.

Bởi vì số lượng ít, cho nên giá bán khá cao. Toàn bộ huyện Nam chỉ có một mình nhà chú có những loại này, lúc ấy khách hàng có phải thích đồ mới mẻ nên sẽ hay đến tiệm cơm nhà chú hay không?"

Cô vì sắp tới sẽ gieo trồng trong nhà lưới nên trải sẵn đường đi, chờ xây dựng xong nhà lưới, cô lại có tiền vốn mở cửa hàng cơm thì đến lúc đó sẽ là tự cấp, vì vậy nguyên liệu lấy ra từ không gian lấy cũng không cần che che giấu giấu nữa.

Vẻ mặt Tào Diệu Tông mừng rỡ, ông ấy cho rằng Giang Mật bán rau cùng lắm chỉ là có vị ăn ngon hơn so với những nhà khác mà thôi, không nghĩ tới cô gái này lại có thể cung cấp được loại rau mà mùa này không có!

Ông trời thật sự là đang giúp ông ấy!

Tiệm cơm dựa vào mấy loại rau dưa hiếm lạ đó, nói không chừng lại có thể chào đón mùa xuân mới!!

"Tôi mua! Tất cả đều mua!" Tào Diệu Tông sẽ không để Giang Mật bán cho quán ăn khác: "Mấy rau dưa này của cô bán thế nào?"

Giang Mật cười nói: "Chúng ta là người quen, cho chú giá rẻ một chút."

Tào Diệu Tông nhìn gương mặt tươi cười của cô, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Giang Mật giơ ra mấy ngón tay: "Mỗi một loại rau bán cho chú là ba mao tiền một cân."

"Ba mao tiền một cân?" Vẻ mặt Tào Diệu Tông cứng đờ, lắp bắp nói: "Giá này cũng quá đắt đi?"

"Rau trái mùa chỉ có duy nhất nhà chúng tôi có, gieo trồng ít, sản lượng ít, đưa ra thị trường ít, nó khan hiếm nên giá cả cũng cao hơn. Gieo trồng trong nhà lưới có phí tổn cao hơn so với rau dưa đúng mùa."

Giang Mật không nhanh không chậm nói: "Chắc chắn chú sẽ tăng giá bán ra đúng không?"

Tào Diệu Tông bị những lời này chặn miệng, ấp úng nói: "Không phải ngày hôm qua cô nói mỗi loại rau dưa đều bớt năm xu tiền một cân cho tôi sao?"

"Tôi có nói sao?" Giang Mật lộ vẻ mặt mờ mịt, sau đó sảng khoái nói: "Tôi tin chú sẽ không lừa tôi, bớt năm xu thì bớt năm xu. Chú là khách hàng lớn đầu tiên của tôi nên tôi sẽ đánh gãy xương (ý là giảm giá) cho chú."

Tào Diệu Tông: "..." Thật ra ông ấy là muốn trả giá thành hai mao tiền một cân.

Giang Mật vừa nói giảm giá xong, chân của ông ấy mơ hồ có chút đau, không trả giá nổi nữa.

Giang Mật thấy tay ông ấy vô thức xoa chân, đột nhiên phản ứng lại đây, giải thích nói: "Đánh gãy xương có nghĩa là giảm giá lớn, khiến tôi bị thương gân cốt. Vốn dĩ chỉ kiếm lợi một hai xu tiền một cân từ ông, hiện tại còn phải tự mình cho không tiền mướn xe ba gác chở hàng hóa."

Tào Diệu Tông: "..." Cô dám dùng lương tâm lặp lại lần nữa không?

Giang Mật thấy vẻ mặt cạn lời của ông ấy, ngón tay trắng nõn xinh đẹp đè lên vải thô trên sọt trúc: "Nếu ông không cần thì tôi mở tấm vải thô ra bán lẻ nhé?"

"Mua!" Tào Diệu Tông tính toán một chút, dù sao cũng sẽ không lỗ vốn: "Cô cân một chút xem bao nhiêu cân."

"Lúc tôi đến đã cân rồi, một cái trúc sọt là 60 cân, bốn cái trúc sọt tổng cộng là 240 cân, 60 đồng tiền."

Giang Mật chỉ vào một sọt trúc khác chứa dưa chuột và cà chua: "Nếu ông muốn tính một mao tiền một cân, vậy tổng cộng đưa cho tôi 66 đồng tiền."

Tào Diệu Tông: "..." Thì ra cô đã sớm ở chỗ này chờ con dê béo là ông ấy đến cửa để mổ?

Số hàng hóa này chính là đặc biệt chuẩn bị cho ông ấy!!

Tào Diệu Tông đã chết lặng, gỡ tấm vải nhìn kỹ một lần, chủng loại đa dạng, mấy trăm cân đồ ăn cũng không nhiều.

Quán ăn của ông ấy có quy mô không nhỏ, lưu lượng khách một ngày là có thể giải quyết hết.

Chỉ là phải bỏ ra phí tổn nhiều gấp hai, ba lần so với ngày thường.

Ông ấy nghĩ đến mấy loại rau dưa này có khả năng tạo ra nhiều giá trị nêu rất dứt khoát trả tiền.

"Cô đưa rau dưa đến quán cơm Vạn Đức giúp tôi đi." Tào Diệu Tông dặn dò xong thì chuẩn bị chạy lấy người.

Giang Mật gọi ông ấy lại: "Chú xem đây là một chút rau dưa sao? Tôi đi tìm người lái xe ba bánh chở đến tiệm cơm à?"

Tào Diệu Tông: "..."

Thật đúng là lâm thời vào gánh hát rong, tóm được một con dê béo thì cố gắng kéo lông dê, kéo đến sắp tróc da rồi, sau đó chuẩn bị rút lại bất cứ lúc nào?

Giang Mật có tiền, làm việc cũng có nắm chắc, rất nhanh cô đã mướn người tới lái xe ba bánh chở rau dưa đi.

Lúc Giang Mật về đến nhà, trong nhà không có ai, cô nhốt mình ở trong phòng rồi lấy tất cả tiền trong túi ra.

Ban đầu còn thừa 21 đồng sáu mao tám, ngày hôm qua kiếm lời mười sáu đồng 5 mao tiền, hôm nay bán cho quán ăn kiến được 66 đồng tiền, một sọt trúc nếu bán lẻ được sáu đồng tiền, tổng cộng có 110 đồng một mao tám xu tiền.

Giang Mật trừ đi tiền thuê nhà năm đồng tiền, cộng thêm tiền mướn xe chở hàng hóa và tiền cô ngồi xe qua lại vụn vặt, chắc là còn dư lại hơn một trăm?

Cô liếm đầu ngón tay, đếm từng đồng tiền một, thế mà lại có 102 đồng tiền!!

Ha ha ha ha, cô là trăm nguyên hộ!

Giang Mật cầm nắm tiền cười ngã vào giường, hưng phấn lăn lộn một cái.

Lại kiếm thêm 900 đồng tiền, cô có thể mở khóa trái cây trong không gian!

Cô mở không gian nông trường ra, bấm vào quả táo, dưa hấu lớn, quả nho gì đó.

Mấy thứ này ở trong mắt của cô không phải là trái cây, tất cả đều là từng tờ tiền giấy!

Toàn bộ nông sản trong không gian đều lấy ra ngoài được, như vậy cô sẽ trở thành nhà giàu số một đúng không?!

Giang Mật tràn đầy nhiệt tình, một lòng nghĩ kiếm tiền. Cô lập tức giấu tiền đi, chuẩn bị đi ra ruộng tìm Tiêu Lệ.

Vừa ra khỏi cửa, vừa lúc gặp được thím Lưu.

Thím Lưu hung tợn liếc Giang Mật một cái, sau đó khiêng cái cuốc rời đi.

Giang Mật nhăn mày, từ sau khi thím Lưu bị nhà cô đánh, bà ta thế mà lại không đến nhà cô gây chuyện nữa.

Ngày hôm qua lúc ở trong huyện trở về, có mấy hàng xóm nói với cô, có người khuyến khích thím Lưu đến nhà cô đòi tiền bồi thường, bị thím Lưu mắng ngược lại.

Như vậy quá khác thường?

Chẳng lẽ bà ta thật sự bị mẹ cô đánh cho sợ rồi?

Thôn Thanh Thủy không có nhiều ruộng đất lắm, mỗi người năm phần đất đai. Sau khi Tiêu Lệ dẫn theo em trai em gái tách hộ, trong tay chỉ có hai mẫu năm phần đất.

Một mẫu đất có thể thu được 700 cân lương thực, thuế lương là nộp lên 15% thu hoạch, phải nộp hơn 250 cân lương thực.

Tiêu Lệ tự mình làm việc ăn nhiều, không có nhiều lương thực có thể bán đổi lấy tiền.

Vì tiết kiệm một chút, anh bán gạo trắng rồi đổi thành ăn gạo lức giá rẻ.

Giang Mật thở dài một tiếng, bất tri bất giác đã đi đến bên bờ ruộng.

Hai đứa nhỏ dính đầy bùn ở ngoài ruộng bắt cá chạch.

Tiêu Lệ cắt lúa xong, đã dùng máy tuốt lúa tuốt xong xuôi, anh đang ở bên máy tuốt lúa bỏ thóc vào sọt trúc.

Giang Mật đi qua, làn da bánh mật của anh phơi nắng đến đỏ lên, mồ hôi ướt đẫm, cô đưa bình nữa cho anh: "Anh nghỉ ngơi một chút đi."

Tiêu Lệ nhận ấm nước, cánh tay lau mồ hôi trên trán, ngửa đầu há miệng uống nước.

Yết hầu khẽ chuyển động, giọt nước chạy dọc theo cổ xuống, rơi trúng yết hầu nhô ra, vô cùng gợi cảm và quyến rũ.

Từng khối cơ bắp rắn chắc thấm mồ hôi, làm anh đặc biệt có hương vị đàn ông.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp