Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 21


2 tháng

trướctiếp

Thím Cố nhìn thấy cà cùng ớt trong giỏ trúc, đều là hàng tươi mới nhưng chỉ có một ít.

Tối hôm qua Lâm Quế Phương có kể chuyện đã gặp Giang Mật, vả lại còn khen tay nghề nấu ăn của cô rất tốt.

Thím Cố nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Giang Mật, đôi mắt hoa đào ngập nước, khi cười tươi lại cong như trăng lưỡi liềm, xinh đẹp như nước, chỉ tiếc là đã kết hôn nếu không thím ấy cũng muốn con trai đến gặp cô một chút.

"Chồng của thím họ Cố, cháu có thể gọi thím là thím Cố." Thím Cố đứng bên cạnh Giang Mật, nhắc đến chuyện quan trọng: "Thím là hiệu trưởng của trường tiểu học Hồng Kỳ, giữa trưa có rất nhiều đứa nhỏ mang cơm đến trường học ăn, ngày thường thì không sao nhưng đến mùa đông thì thức ăn đều lạnh, mọi người cũng đã họp và nghiên cứu qua nên quyết định xây dựng căn tin. Học kỳ sau căn tin sẽ chính thức được sử dụng, đến lúc đó chỗ thím sẽ rất cần những món rau của người dân cung cấp."

"Căn tin trường học không nhận thầu bên ngoài ạ?"

"Không nhận thầu, chỉ mời đầu bếp đến nấu cơm."

Giang Mật giật mình: "Thím muốn cháu đưa rau đến ạ?"

"Đúng vậy, trường học chắc chắn sẽ cân nhắc giá cả, nhưng rau cháu bán quá đắt chỉ sợ không được xem xét." Thím Cố cũng không ôm nhiều hy vọng: "Nếu như bên thím mua nhiều, vậy loại rau cháu bán giá thấp nhất là bao nhiêu?"

Giang Mật hỏi ngược lại: "Vậy giá mà mọi người cân nhắc là bao nhiêu?"

Thím Cố vừa nghe đã thấy hấp dẫn: "Chắc chắn là phải thấp hơn giá thị trường mười đến hai mươi phần trăm."

"Cháu cảm thấy ổn." Giang Mật đang kinh doanh không tốn kém, căn tin của trường tiêu hao đồ ăn số lượng lớn, hơn nữa còn mua lâu dài, lợi nhuận nhỏ nhưng tiêu thụ mạnh thì cũng được: "Thím muốn rau thì cháu vẫn có thể cung cấp."

"Được, xem như đã quyết định!" Thím Cố hỏi cô cách để liên lạc, thím ấy mua một chút rau củ rồi rời đi.

Dưa chuột và cà chua mà Giang Mật bán lần trước đã sớm được lan truyền rộng, lần trước có mấy người mua không được hoặc chỉ mua được ít, nên trong lòng rất tiếc, lần này gặp được Giang Mật bọn họ đã đến mua mà không chút do dự.

Có người hỏi: "Rau của cô ngon như vậy, sao không bán cho mấy cửa hàng? Trời nóng thế này, cũng không cần gánh ra ngoài bán."

Giang Mật gánh giỏ trúc lên, đáp lời: "Tiệm cơm có nguồn rau cung cấp cố định, tôi cũng không cần góp vui."

Nói chung các nơi cung cấp rau ít nhiều cũng quen biết với quản lý tiệm cơm, vì vậy cho dù cô có hạ giá cũng không có ít gì.

Cô còn chưa xây dựng mô hình rau trong nhà lưới nên cô cũng không cần phải ngồi trông chờ vào mấy tiệm cơm.

Nếu người ta muốn xem vườn rau, cô cũng không thể mở không gian ra trước mặt bọn họ để bọn họ xem.

Giang Mật tìm một nơi vắng người, bỏ gánh giỏ trúc vào trong, lấy ra một trái dưa chuột.

Cô xoay người chuẩn bị đi ra khỏi ngõ nhỏ, thì chợt thấy một người đàn ông đầu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng đứng ở trước đầu ngõ, nhìn chằm chằm dưa chuột trong tay cô.

Đây là muốn mua dưa chuột của cô, nên đã chạy theo cô đến đây?

Giang Mật mở miệng, chuẩn bị đem dưa chuột đưa đến bên miệng, dưới ánh nhìn chằm chằm của người đàn ông kia khiến cô không thể nào cắn được.

Chỉ thấy người đàn ông ấy chống tay lên tường, quay đầu lại nhìn phía sau một chút, sau đó ngã xuống.

Giang Mật: "???"

Đây là muốn ăn vạ?

Ngã xuống một cái mà đã bất tỉnh luôn rồi.

Rất nhanh, cô phát hiện điều không thích hợp.

"Bị cảm nắng sao?"

Giang Mật vội vàng ngồi xổm bên cạnh người đàn ông, buông dưa chuột trong tay ra, gỡ ấm nước quân dụng mà cô đang vác xuống, bên trong chính là nước suối trong không gian. Cô mở miệng người đàn ông ấy ra rồi rót nước vào trong miệng ông ấy.

Cô nhớ rõ nếu uống nước trong không gian, chỉ cần không phải đang đứng ở dưới ánh nắng mặt trời thì cả người đều sẽ cảm thấy rất mát mẻ.

Tính toán thử trước một lần, xem ông ấy uống nước có thể giảm bớt bệnh cảm nắng hay không.

Đầu ngõ khá râm mát, nhưng vẫn có khí nóng. Nếu người đàn ông vẫn chưa tỉnh lại, cô còn phải kéo người vào ngõ nhỏ, cởi bỏ cúc áo sơ mi của ông ấy, từ trong không gian lấy nước ra tiến hành làm giảm nhiệt độ cho ông ấy.

Người đàn ông uống xong một túi nước cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Trong lòng Giang Mật sốt ruột, bị cảm nắng mà nghiêm trọng thì có khả năng sẽ dẫn đến cái chết.

Cô duỗi tay ra dò thử hơi thở của ông ấy, xem người còn sống không.

Đột nhiên người đàn ông cử động, thấy một người phụ nữ đang kề sát vào mình thì chụp lấy tay cô.

"Cô... Cô muốn làm gì?" Người đàn ông mở to hai mắt rồi trừng mắt nhìn Giang Mật, theo bản năng giơ tay chặn cổ áo sơ mi: "Đồng chí, ban ngày ban mặt, cô lại giở trò lưu manh. Tôi có thể đưa cô đi ngồi tù, tội lưu manh có thể bị phán ngồi tù nhiều năm!"

"Hả??" Cô thèm khát đến nỗi nào mà có thể ở bên đường giở trò lưu manh?

Giang Mật nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, đại khái khoảng bốn năm chục tuổi, thân hình cao lớn, nhưng mà hơi mập.

Cái tuổi này có thể làm cha cô được rồi.

Cô có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng cơ chứ?

Giang Mật có chút bị nghẹn: "Đồng chí, chú bị cảm nắng ngất xỉu, tôi cho chú uống một túi nước. Thấy chú vẫn chưa hề tỉnh lại, sợ chú xảy ra chuyện nên tôi dò thử hô hấp của chú một chút, sau đó sẽ mời người qua đường hỗ trợ đưa chú đi bệnh viện."

Người đàn ông trung niên nhớ tới bản thân lúc trước xuất hiện cảm giác tay chân không có sức lực, đầu choáng váng, hoa mắt, lại còn khát nước, sau đó lại nhìn cô gái trước mắt, trông mi thanh mục tú, đúng thật là không phải kiểu người sẽ giở trò lưu manh với ông ấy.

Ông ấy ý thức được bản thân hiểu lầm người đã cứu mạng, xấu hổ mà ho khan một tiếng, trong miệng không còn vẻ khát khô như trước, thậm chí còn có vị nước ngọt lành dễ chịu.

"Cô gái, cô thật là (*)Lôi Phong sống mà." Người đàn ông trung niên rất cảm kích, ông ấy thử hoạt động tay chân thì thấy đã khôi phục được một chút sức lực.

Đôi tay chống xuống đất chuẩn bị đứng lên, thấy dưa chuột trên mặt đất, ông ấy nhặt lên rồi đưa cho Giang Mật: "Cảm ơn cô vì đã cứu tôi một mạng, tôi xin lỗi vì lúc nãy đã hiểu lầm cô."

(*)Lôi Phong: Là một anh hùng của nhân dân Trung Quốc, sau khi chết thì được hình tượng hóa thành nhân vật vị tha, khiêm tốn, hết lòng vì nước vì dân.

"Không sao cả, ra bên ngoài là phải đề cao cảnh giác." Giang Mật nhìn dưa chuột đã dính bẩn, nhíu mày: "Tôi không lấy nữa, ông ném vào sọt rác bên cạnh đi."

"Vậy thì lãng phí lương thực quá." Người đàn ông trung niên ngượng ngùng mà cười một tiếng. Vì để giảm bớt xấu hổ, cầm dưa chuột lên cọ vài cái lên quần áo, cắn một miếng to, nước sốt ngọt lành ở trong miệng trào ra, thịt dưa chuột vừa giòn lại non mịn.

Ông ấy liên tiếp gặm mấy miếng, trong miệng đầy dưa chuột, mơ hồ không rõ hỏi: "Cái này cô mua ở nơi nào?"

"Ông muốn mua?" Giang Mật đánh giá người đàn ông trung niên trước mắt, ông ấy mặc một áo sơ mi màu xanh phẳng phiu, dưới thân mặc một cái quần vải, nhìn ông ấy không giống như là một người bình thường.

Trong lòng cô hơi động, trong giọng nói có vài ý dò hỏi: "Đây là dưa chuột nước của nhà tôi bán, chú cảm thấy ăn ngon nên muốn mua để bản thân ăn, hay là thế nào?"

"Nhà cô bán sao?" Tào Diệu Tông nhai nát dưa chuột rồi nuốt vào, đầu không còn quay cuồng, mắt cũng không còn hoa.

Ông ấy chưa thỏa mãn cơn thèm mà dùng bàn tay lau miệng, lại đem bóng cao su đá trở về: "Mua để bản thân ăn thì giá thế nào? Mua một số lượng lớn thì giá thế nào?"

Giang Mật vừa nghe ông ấy nói, trong lòng có suy nghĩ, chỉ sợ không phải đơn giản là mua cho bản thân ăn.

Cô vặn ngón tay nói: "Tùy vào khách mua số lượng ít thì giá khác, mua số lượng nhiều thì lại là giá khác, hợp tác mua hàng lâu dài với số lượng lớn lại là một giá khác."

Tào Diệu Tông kinh ngạc nhìn về phía Giang Mật, thấy cô có vẻ trẻ tuổi, không biết đã được hai mươi tuổi hay chưa, nhưng làm buôn bán chính là một cao thủ.

"Vừa rồi chú đã ăn dưa chuột, ở chợ nông sản tôi bán một mao năm phần tiền một cân, vậy mà vẫn không đủ để bán."

Thái độ của Giang Mật có vài phần tùy ý, nếu cô biểu hiện ra vẻ rất muốn có một hợp đồng mua bán, có khả năng kết quả có thể ngược lại không được như mong muốn: "Hiện tại là thời điểm thu hoạch lúa, nhà tôi có vài mẫu lúa muốn cắt. Nếu có người nhập hàng lâu dài số lượng lớn, tôi có thể tiết kiệm thời gian đi chợ bán rau, có nhiều thời gian ở nhà làm việc nhà nông nên mới nguyện ý bán rẻ một chút. Nếu không thì, tôi tình nguyện mỗi ngày đi chợ bán, có thể ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh hơn."

Trong lòng Tào Diệu Tông phản bác: Đúng thế nhưng không nhất định.

Sau khi cải cách mở ra, ông ấy là người đầu tiên mở tiệm cơm tư nhân ở huyện này, lợi nhuận rất không tồi. Một ngày tiệm cơm bán được không ít đồ ăn, nếu như mua nguyên liệu từ cô mỗi ngày thì cô sẽ giảm được không ít lần đến đây trong một tháng, cũng không ảnh hưởng đến việc cô bày bán ở chợ.

Nghĩ là như vậy, nhưng ông lại cảm thấy cô gái này vẫn còn quá trẻ tuổi, thành ra loanh quanh lòng vòng không quyết định.

Tào Diệu Tông suy nghĩ lung tung rối loạn một lúc, cảm thấy cô gái này đang khoác lác, dưa chuột tuy ăn ngon, nhưng có giá hơn một mao tiền một cân lại còn cung không đủ cầu.

Đây là đang lừa quỷ à!

Ông ấy chép chép miệng một chút, cảm thấy vừa rồi ăn không phải dưa chuột, mà mỗi miếng ăn đều là tiền giấy.

Không định hỏi lại giá nữa, phí tổn quá cao, ông ấy cũng phải ăn lãi ít lại.

"Chú à, nếu chú hợp tác lấy lâu dài với số lượng với tôi, mỗi một loại đồ ăn tôi đều giảm cho chú năm phần tiền một cân." Giang Mật nhìn thấu tâm tư của ông ấy, dẫn đầu đào cái hố cho ông ấy: "Đồ ăn của tôi tuy rằng đắt một chút, nhưng những người ăn qua đều nói ăn ngon. Vừa rồi chú cũng đã thử qua vị rồi. Ngày mai tôi sẽ tới chợ nông sản, có thể dựa theo giá bán buôn mà bán cho chú.

Chú mua mang về làm món ăn thử một lần, nếu khách phản hồi tốt, khẳng định sẽ củng cố một lượng khách cho chú. Chúng ta không ai ngại nhiều tiền, chú nói có phải hay không?"

Giang Mật quyết định dứt khoát, thả mồi ra và giờ chỉ chờ con cá cắn câu.

Tào Diệu Tông gãi gãi tóc, có điểm không tin tưởng đến tột cùng Giang Mật này có muốn ông ấy hợp tác buôn bán hay không.

Chẳng lẽ còn học Khương Thái Công câu cá hay sao?

Không có móc, nhưng không câu được ông ấy.

Tào Diệu Tông trở lại tiệm cơm Vạn Đức. Bây giờ là thời gian giữa trưa, tiệm cơm đã có mấy bàn có khách.

Ông ấy chắp tay sau lưng đi vòng quanh phòng bếp một vòng, thấy trên bệ bếp có dưa chuột, dư vị của quả dưa chuột kia lập tức lại trào ra.

Từ trong phòng bếp đi ra, vừa vặn có một bàn khách vừa ăn xong đang đứng dậy.

Tào Diệu Tông hướng người đàn ông đi đầu chào hỏi: "Giám đốc Tần, ông đã tới."

Giám đốc Tần vỗ vỗ bờ vai của ông ấy: "Ông chủ Tào, một tháng qua số lần mà tôi đến nơi này còn nhiều hơn số lần tôi ở trong nhà. Màu sắc và hương vị ở nơi này của ông, nếu có thể tăng lên thì nên tăng lên đi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp