Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 20


2 tháng

trướctiếp

Thím Lưu khóc lóc ỉ ôi nói: "Cậu trai, thôn trưởng bên trong thôn tôi đã làm tôi bị thương, tôi đến tìm bí thư để trả lại công bằng cho tôi."

"Bí thư đến rồi." Trợ lý nhỏ ôm văn kiện rời đi, chuẩn bị đi xin ý kiến xử lý của bí thư. Đi chưa được mấy bước đã thấy bí thư Lâm cùng vợ của ông ấy đến đây, trợ lý nhỏ vội nói: "Bí thư, có một bác gái đến đây tìm anh. Bác ấy nói bác ấy bị thôn trưởng trong thôn đánh, muốn nhờ anh lấy lại công bằng cho bác gái ấy."

Bí thư Lâm ngạc nhiên: "Loại chuyện tranh cãi này, cứ nói bà ấy báo công an xử lý."

"Chờ đã, chuyện này để tôi xử lý." Mẹ Lâm ngăn trợ lý nhỏ lại, nhìn văn kiện cậu ta đang cầm trong tay: "Cậu bận thì đi trước đi."

Trợ lý nhỏ gật đầu rời đi.

"Ngày hôm qua ông về thì mẹ con chúng tôi đã ngủ, hôm nay tôi đến đây cũng là có một chuyện muốn nói với ông." Bà Lâm cùng bí thư Lâm Vĩnh Tường đứng ở cạnh bồn hoa, bốn góc đều không có người, bà ấy thấp giọng nói: "Chẳng phải chị cả hôm qua nhờ tôi đến thay Lan Thanh xem người trong thôn như thế nào đúng không? Người trung gian tâng bốc nhà họ Triệu rất cao, nhưng ngày hôm qua tôi đi gặp bà ấy thì thấy bà ấy cũng tạm được, không ngờ bên ngoài thì bản lĩnh lắm nhưng thực tế thì nhân phẩm không tốt."

"Với tính chất công việc của Lan Thanh, thằng bé cần một người vợ hiền, phẩm chất và gia giáo phải đứng đầu." Lâm Vĩnh Tường không đồng ý nói: "Sau này trước khi xem mắt thì mọi người cần phải đi hỏi thăm để hiểu rõ, thanh danh không có vấn đề thì hãy đi xem mắt, nhà họ Triệu nhân phẩm không tốt bà cũng không cần đắn đo chi nữa, bà cứ gọi cho chị cả đi."

"Để tôi gọi cho chị cả." Bà Lâm nhìn về phía văn phòng thấy được thím Lưu quấn băng màu trắng trên đầu, bà ta đang đứng ở cửa thò đầu ra nhìn.

"Ngày hôm qua tôi cũng thấy một bà thím đến nhà họ Giang gây ồn ào, bà ta bị đánh cũng là có nguyên nhân." Bà Lâm đem chuyện hôm qua xảy ra ở nhà họ Giang kể ra, việc to việc nhỏ đều kể cho Lâm Vĩnh Tường.

"Báo cảnh sát để xử lý, tuy nhiên cũng chỉ bồi thường, chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn với nhà họ Giang, còn thím Lưu chính là một mụ đàn bà ngang ngược, nói không chừng còn muốn cãi nhau với nhà họ Giang." Trong lòng bà Lâm đã có tính toán: "Chúng ta đi hòa giải đi."

Lâm Vĩnh Tường vẫy vẫy tay, trong lòng cũng có vài phần thông cảm với Giang Xuân Sinh.

Bà Lâm nở nụ cười, xoay người đi đến văn phòng.

Trợ lý nhỏ vừa lúc cũng đã ở đây, thấy bà Lâm đến cũng gọi: "Chị dâu, chị đến rồi."

Thím Lưu vừa thấy bà Lâm đến đã nhận ra đây là khách quý mà mẹ Triệu mời, ánh mắt của bà ta phút chốc phát sáng: "Trợ lý, bà ấy là?"

"Đây là vợ của bí thư." Trợ lý nhỏ thông minh, nói xong cũng vội vàng ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.

Thím Lưu vừa nghe đã cảm thán, trong lòng vui khỏi phải nói.

Đây chính là người một nhà mà!

"Đồng chí, tôi là người trong thôn mọi người đều gọi tôi là thím Lưu có quan hệ rất tốt với nhà họ Triệu." Thím Lưu muốn kết thân nên mỉm cười đứng dậy, thịt trên mặt của bà ta dồn lại khiến cho miệng vết thương của ta đau đến mức nét mặt cũng trở nên vặn vẹo, bà ta ôm mặt oán giận nói: "Giang Xuân Sinh dựa vào chuyện bản thân là thôn trưởng, không ai có thể áp đảo được nhà ông ấy, nên cả nhà bọn họ đánh hội đồng tôi, còn giật cho rụng tóc của tôi, bà thấy thái độ kiêu ngạo của bọn họ đó, nên mong bà có thể đòi lại công bằng cho tôi!"

"Tình huống của bà thì tôi cũng đã biết, nhưng để đòi công bằng cho bà chỉ e là hơi khó." Trong lòng bà Lâm đã hiểu rõ, dường như thím Lưu không biết chuyện này nên đi báo cảnh sát, mà chỉ biết có việc thì tìm thôn trưởng, có xích mích với thôn trưởng thì đi tìm người cao hơn thôn trưởng một bậc: "Bà có biết chuyện gây hấn là tội gì không?"

Thím Lưu không hiểu, hai mắt nhìn chằm chằm về phía bà Lâm: "Có phải tội của Giang Xuân Sinh là đã đánh tôi đúng không?"

"Dựa theo luật được ban hành từ năm 1979 thì tội khiêu khích kiếm chuyện cũng là tội." Bà Lâm lấy từ trên giá sách một quyển sách pháp luật, lật đến Điều 293 rồi đặt trước mặt thím Lưu: "Bà xem trên này viết rất rõ ràng, nhục mạ, trút giận bực tức, cậy mạnh mà ngang ngược đùa giỡn, còn có cố tình kiếm chuyện, những hành vi này đều phạm vào tội gây hấn, gây sự, hình phạt là phải ngồi tù."

Thím Lưu nghe xong trong lòng cũng sợ hãi, hai tay nắm chặt vào nhau, môi cũng trắng bệch.

Bà ta không thể đọc nhưng có thể nghe hiểu.

Ngày hôm qua là bà ta nhục mạ Giang Mật trước, cậy mạnh mà ngang ngược ra vẻ, bà ta đã quen chuyện ngang ngược nên chưa bao giờ nghĩ những thứ này cũng là phạm tôi, còn phải ngồi tù!

"Nhưng... Nhưng mà, con nhỏ đó đánh tôi..." Thím Lưu sợ đến mức cả người run rẩy, trong mắt đục ngầu mang theo tia sáng hy vọng: "Đồng chí, cả nhà bọn họ đánh tôi bị thương, vậy tôi có phải ngồi tù không? Cả nhà bọn họ phải đi tù mới đúng đúng không?"

Bà Lâm chỉ vào một hàng chữ nhỏ: "Bà xem chỗ này có viết, nạn nhân cố tình gây sự và khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt làm cho đối phương ra tay thì có thể không chịu trách nhiệm."

Tim của thím Lưu lạnh một nửa, chuyện thế này trước đó hoàn toàn do bà ta gây ra.

Bà ta nhìn chằm chằm cuốn sách về luật pháp có bìa cứng, chữ to nhưng bà vẫn không đọc được một chữ, nhưng mà bà ta rất tin tưởng vào bà Lâm, cũng không hề nghi ngờ lời nói của bà Lâm chút nào.

"Tranh chấp giữa mấy người hàng xóm của bà, không nằm trong phạm vi kiểm soát của ông Lâm nhà tôi." Bà Lâm đề nghị chân thành nói: "Không thì để tôi báo cảnh sát cho bà?"

"Không... Không cần." Thím Lưu sợ phải ngồi tù còn chưa nói gì thêm đã lập tức đứng dậy: "Tôi cũng không có sao, nên... quên đi."

Nói xong câu đó không chờ bà Lâm nói gì, bà ta đã vội vàng chạy, chỉ sợ chậm một bước thì bà Lâm sẽ xen vào chuyện này mà đi báo cảnh sát.

Bà Lâm nhìn thím Lưu bị dọa sợ, bà ấy cúi đầu nhìn về một hàng chữ nhỏ trong đó: 'Hàng xóm gây hấn đánh nhau... Sẽ không xem là phạm tội. '

Lâm Vĩnh Tường đi vào, thấy vợ đang bỏ quyển sách trở lại giá sách: "Xử lý xong rồi?"

"Ừm." Bà Lâm cẩn thận vuốt lại tóc: "Bà ta chắc sẽ không còn làm ồn ào nữa."

Lâm Vĩnh Tường như đã hiểu, chỉ sợ người phụ nữ kia bị lừa cho rời đi rồi.

*

Thời tiết tháng bảy vô cùng nóng nực, hai má Giang Mật trắng nõn phơi nắng cũng trở nên đỏ bừng, trên trán cô đầy mồ hôi.

Cô tiếp tục gánh một mớ rau đem đến chợ buôn bán vào buổi sáng, chỗ bán tốt đã bị người khác chiếm mất.

Giang Mật đành đặt quang gánh ở cửa, cầm lấy khăn lau mặt ở trên cổ lau mồ hôi trên mặt một chút.

"Này! Không được mở bán ở đây, đến nơi bán hàng không cố định bên trong chợ đi." Chị gái thu phí đi về phía Giang Mật, thấy cô nhìn ngó xung quanh, cô ấy nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, tôi nói cô đó... Hửm?" Chị gái nhìn thấy khuôn mặt của Giang Mật vội vui mừng nói: "Em gái, là em sao! Chẳng phải em nói bán hết rồi sẽ không còn hàng hóa nào nữa sao?"

Giang Mật không có xấu hổ khi bị vạch trần, hôm trước vì khai trương nên cô đã nói quá trớn.

Mà rau hôm trước được bán rất tốt, người mua về chắc chắn đã truyền cho nhau biết một chút.

Cô dự tính sẽ có nhiều người đến mua nên cô cũng không muốn mất thị trường này.

Giọng nói của Giang Mật trong trẻo: "Chị gái, trước đó đúng là em bán xong rồi, chẳng phải ngày hôm qua em cũng không có đến sao? Em đi nhập hàng, em phải nói muốn gãy cả lưỡi mới có thể trả được giá với người trồng rau, nhưng cà chua và dưa chuột cũng chỉ mua được có ba mươi cân."

Chị gái nhìn vào trong giỏ trúc cũng thấy, một nửa giỏ trúc là dưa chuột, nửa còn lại của giỏ trúc là cà chua, chỉ có một phần nhỏ là ớt và cà tím.

"Em trồng cà tím này như nào để quả ngon thế này được vậy?" Chị gái cầm lấy một trái cà tím cao gầy, da bóng loáng, sờ vào trong tay cũng cảm nhận được da rất mỏng, cô ấy nhịn không được mà bấm móng tay vào một cái, quả nhiên bấm một cái đã in móng tay của cô ấy lên, cô ấy ngạc nhiên nói: "Cà tím này không giống với loại cà tím viên ở chỗ này, da rất mỏng!"

"Em bán cà tím dài nhiều hơn cà tím tròn, ăn vào mềm và xốp hơn." Giang Mật chào hàng, nói: "Một mao một cân rưỡi, chị lấy hai cân không?"

Chị gái trước đó đã ăn dưa chuột và cà chua của cô qua, vị đúng là không thể chê nên rất tin tưởng Giang Mật: "Được, cho chị hai cân cà tím, nửa cân ớt."

"Ớt cũng là một mao năm phân tiền một cân." Giang Mật lần này đã cầm theo cái cân, cái cân nằm trong giỏ trúc bên cạnh khuỷu tay của chị gái, sau đó cô lấy tiền từ trong túi đưa bảy phân tiền cho cô ấy: "Cà một mao rưỡi, ớt nửa phân tiền, hai cái là hai mao ba phân tiền, giờ em đưa cho chị thêm bảy phân tiền nữa là đủ ba mao tiền phí của quầy hàng."

Khi chị gái thu tiền chuẩn bị rời đi, phát hiện trong rổ có một trái cà chua và một trái dưa chuột.

Cô ấy mỉm cười, nói: "Cái con bé này khách khí quá nha, đã không đủ bán còn tặng cho chị."

"Em và chị xem như cũng có duyên, mỗi lần em khai trương đều sẽ gặp chị, chút đồ ăn này tặng cho chị để làm đồ ăn vặt, cũng không có bao nhiêu tiền." Giang Mật nổi lên lòng muốn kết thân, cô tự xây dựng mối quan hệ cho chính mình.

"Được, chị nhận tấm lòng của em." Chị gái quay người thì gặp được bác gái đẩy xe lần trước, vội vàng nhiệt tình đi đến: "Thím, lần trước con bé này đến đây bán dưa chuột, thím cũng có mua đồ của em ấy đúng không?"

Thím Cố quay đầu lại nhìn, thấy Giang Mật mỉm cười với bà.

"..."

Thím Cố nhìn ớt cùng cà trong rổ của chị gái nọ, bà có chút nghi ngờ cô ấy là người được Giang Mật nhờ cậy đến chào mời.

Thím Cố đi đến trước mặt Giang Mật, bà ấy cũng tươi cười nhẹ nhàng: "Cô gái nhỏ, trước đó thím có mua dưa chuột và cà chua của cháu, người trong nhà của thím ăn đều khen không ngừng, thím phát hiện sau khi ăn da của thím thật sự đẹp hơn một chút."

"Da của thím vốn đã đẹp rồi, không hề có chút nếp nhăn nào." Giang Mật áp sát vào nhìn, mỉm cười ngọt ngào nói: "Thím năm nay chắc chưa đến bốn mươi tuổi ạ?"

"Thím năm nay đã hơn năm mươi rồi, làm gì trẻ như cháu nói." Thím Cố bị lời nói của Giang Mật làm cho trong lòng nở hoa: "Cháu gái của thím sau khi ăn xong còn muốn đến chợ tìm cháu."

"Nửa tháng gần đây mỗi ngày cháu đều đến, thím có thể nói cô ấy đến chỗ này tìm cháu." Giang Mật nói đến đây trong đầu chợt bừng sáng, cô đột nhiên nhận ra: "Cháu gái của thím có phải họ Lâm không ạ?"

Ngày hôm qua khi cô về nhà, Lâm Quế Phương đã nói đỡ giúp cô, còn nhắc đến chuyện đã từng được ăn dưa chuột nước cùng cà chua ở nhà bác gái trên thị trấn.

"Cháu biết Phương Phương?" Thím Cố bất ngờ.

"Nhà của cháu ở trong thôn, cha cháu có đến văn phòng thị trấn họp nên cháu cũng đã gặp được Lâm Quế Phương vài lần." Giang Mật cảm thấy thế giới này quá nhỏ, có thể đây chính là duyên phận: "Ngày hôm qua cháu về thôn Thanh Thủy, chính cô ấy đã giải vây giúp cháu."

"Phương Phương tối qua có gọi điện thoại cho thím nói có bạn của con bé tặng dưa chuột và cà chua cho con bé." Sau khi bất ngờ qua đi, thím Cố cười càng thêm tươi: "Không ngờ người bạn mà con bé nhắc tới lại chính là cháu, đúng là duyên phận."

Giang Mật cũng cười, cô không chào hàng với thím ấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp