Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 19


2 tháng

trướctiếp

"Mẹ." Triệu Đông Mai nhỏ giọng nói: "Con nghe mẹ."

Bà Triệu cũng không cảm thấy vui mừng, sắc mặt chìm xuống từng chút một. Bà Lâm tới xem mặt chỉ là bước đầu tiên, bà cảm thấy vừa lòng thì một nhà chính chủ kia mới có thể xuất hiện. Phía trước còn có một chút hy vọng, bởi vì chuyện mất mặt vừa xảy ra ở nhà họ Giang kia, tám phần không phải là diễn.

Bà ta cắn cắn răng một cái: "Mẹ nghĩ cách cho con!"

Triệu Đông Mai xấu hổ mà đồng ý một tiếng.

Bà Triệu nhìn về phía Triệu Đông Hải, lập tức thay đổi sắc mặt: "Con đi kêu Giang Điềm chết tiệt kia trở về, nếu nó không chịu về thì đời này đừng trở về nữa!"

Nhà cả nhà họ Giang.

Bà Giang trói lại hai con gà mái chỉ đẻ trứng, hai mươi quả trứng gà đỏ, một bao kẹo sữa, đặt ở sọt trúc to cho Giang Mật mang về nhà.

"Mật Mật, sao con không ở nhà nghỉ một đêm rồi mới trở về, hoặc đến ăn xong cơm chiều rồi mới đi?" Thời điểm giữa trưa Giang Xuân Sinh căn bản không ăn đủ tay nghề của Giang Mật, còn tính toán buổi tối Giang Mật xuống bếp, ông sẽ bưng một chén rượu ngồi ở trong phòng bếp, cô ở một bên nấu, ông sẽ ở một bên ăn. Nhưng không nghĩ tới hiện tại con bé này lại về!

Ông nghĩ đến bản thân nuôi được cô con gái ưu tú như vậy, còn chưa hưởng thụ được một ngày phúc, thì đã thành người nhà khác liền cảm thấy một lòng lạnh giá.

Giang Xuân Sinh thở ngắn than dài nói: "Từ nhỏ con không rời nhà lâu như vậy, lần này mà đi thì cũng phải vài năm. Con không thể ở nhà lâu thêm mấy ngày, để trong lòng cha có chút an ủi hay sao?"

"Cha, cha tới nhà con cũng tiện mà, đi thêm vài bước đường, coi như vất vả một chút rồi về đến nhà con thì ngồi chơi." Giang Mật nhìn thấu tâm tư của cha Giang: "Thuận tiện lại ăn một bữa cơm?"

Ánh mắt Giang Xuân Sinh sáng lên, đang muốn nói vài câu bảo chuyện này rất tốt.

"Khụ khụ!" Bà Giang khụ một tiếng, một tay đem cha Giang giữ lại, đứng chắn trước mặt cha Giang: "Mật Mật à, các con có việc vội thì đi về trước đi. Đừng quan tâm cha con, giữa chưa cha con ăn nhiều muối nên đùa thôi."

Giang Mật nhìn vẻ mặt u oán của cha Giang, không nhịn được cười một tiếng: "Chúng ta ở cùng một cái thôn, hai nhà cách nhau không xa. Mọi người nhớ con, có thể tới nhà họ Tiêu thăm con. Không thì con lại về nhà thăm mọi người."

Cha Giang lập tức nhếch miệng cười rộ lên, mẹ Giang quay đầu lại trừng ông, vẻ mặt ông biểu lộ vẻ "Cái này cũng không phải là tôi nói", cười ha ha nói: "Mật Mật nói tôi có thể đi tìm con bé."

Mẹ Giang: "..."

Giang Mật dắt lấy tay Tiêu Dương cùng Tiêu Noãn Noãn: "Ba mẹ, bên ngoài nóng lắm, mọi người về phòng đi, chúng con phải đi rồi."

Tiêu Dương cùng Tiêu Noãn Noãn vẫy vẫy tay: "Bác trai, bác gái, hẹn gặp lại."

Cha Giang cùng mẹ Giang vẫy vẫy tay: "Hẹn gặp lại."

Mấy anh em Giang Kiến quốc, Giang Kiến Quân, Giang Kiến Dân đưa Giang Mật cùng Tiêu Lệ đến cửa.

Chị dâu cả nhà họ Giang cũng đi cùng đi.

Chị dâu thứ hai nhà họ Giang không đi cùng, trong lòng xem như hoàn toàn oán giận Giang Mật. Cô ta giữ chặt tay chị dâu thứ ba nhà họ Giang, đi vào phòng nhỏ: "Lúc trước mẹ cùng Giang Mật ở trong phòng nói chuyện riêng, khẳng định đem tất cả tiền đều cho Giang Mật."

"Hôm nay cho cái này, ngày mai cho cái kia, chẳng lẽ lại đào rỗng tất cả của cải rồi đều đem trợ cấp cho Giang Mật? Tám đời nhà tôi xui xẻo mới gả đến một nhà chồng có con gái như này!"

Chị dâu thứ hai nhà họ Giang bụng đầy oán khí, muốn kéo chị dâu thứ ba nhà họ Giang vào cùng chiến tuyến với mình: "Em dâu ba, chị nói với em, mẹ không cho chúng ta, chúng ta phải dựa vào chính mình tranh..."

"Chị dâu hai!" Chị dâu thứ ba nhà họ Giang đánh gãy lời chị dâu thứ hai nhà họ Giang, lúc trước cô ấy không có ý kiến với Giang Mật, trải qua chuyện hôm nay, cô càng bị Giang Mật thu phục: "Chị hâm mộ Mật Mật có người mẹ thương em ấy, nguyện ý đào rỗng của cải đem cho em ấy. Chị cũng có thể về nhà mẹ đẻ đi, để mẹ chị đem của cải cho chị."

Chị dâu thứ hai nhà họ Giang nghẹn họng, xụ mặt xuống: "Em nói lời này chị không thích nghe..."

"Vậy lỗ tai chị mọc lông lừa, không nghe cũng phải chịu." Chị dâu thứ ba nhà họ Giang đi ra khỏi phòng, đến phòng bếp làm việc.

Đoàn người Giang Mật trở lại nhà họ Tiêu.

Hai đứa trẻ đem gà mái ra khỏi ổ gà, cầm cái cuốc đi đào con giun cho gà ăn.

Tiêu Lệ ở nhà chính sắp xếp lại đồ vật trong sọt trúc.

Khi Giang Mật đẩy cửa phòng ra, liếc mắt một cái thấy trong phòng có tủ quần áo được sơn màu đỏ đậm.

Cô đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đang bận rộn phía sau: "Tiêu Lệ, anh mua sao?"

"Anh tự làm, lúc trước đồ dùng vẫn chưa thu dọn nên kéo dài một đoạn thời gian. Lúc kết hôn, màu sơn vẫn còn chưa đánh sạch sẽ, hôm nay anh mới bảo người đưa đến đây."

Tiêu Lệ đem hai cái sọt trúc đặt ở cạnh nhau, đặt ở sau lưng cửa lớn, dưới cửa sổ. Anh bước bước chân đi đến bên cạnh Giang Mật, nhìn tủ quần áo đối diện giường: "Chắc là có thể chứa được quần áo em."

Giang Mật nhìn tủ quần áo sơn mà đỏ đậm, hai cánh cửa, ở giữa khảm một khối gương to.

Cô nhớ lại lúc về lại mặt, mẹ Giang sợ cô bởi vì những lời nói trong thôn, có ý kiến với Tiêu Lệ, bởi vậy cố ý giải thích một câu: "Mật Mật, lúc Tiểu Lệ đưa sính lễ có hỏi qua nhà chúng ta muốn bao nhiêu sính lễ. Cha mẹ suy nghĩ thấy nó đào rỗng của cải đặt mua mấy thứ đồ vật không đáng giá, sợ con gả qua phải trải qua những ngày gian khổ. Chúng ta chỉ yêu cầu nó hai bình rượu, hai cân đường, chứ không phải nó không coi trọng con."

Hiện tại xem ra thật là như thế, mẹ Giang không mở miệng đòi lễ cưới 36 chân, nhưng chính anh từ từ sẽ mang trở về để bù đắp cho cô.

Cô đi đến tủ quần áo trước mặt, kéo cửa tủ quần áo ra, trên dưới tổng cộng ba tầng, một tầng ở giữa kia còn có hai ngăn kéo nhỏ.

Tay nhẹ nhàng vuốt ve qua tấm ván gỗ, rất bóng loáng, cũng rất rắn chắc.

Giang Mật nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông, anh đứng ở vị trí cạnh cửa, dáng vẻ rắn chắc thẳng tắp mặc một chiếc áo sơ mi không chút cẩu thả.

Ánh sáng đánh vào trên mặt anh trông hơi lờ mờ, mắt đen như có ánh sáng, ánh mắt sáng như đuốc nhìn phía cô, môi mỏng hơi hơi mím lại, đường cong cằm lộ ra vẻ kiên nghị.

Anh cạo sạch râu, cả người có vẻ rất sạch sẽ.

Hai ngày trước bởi vì đến ngày thu hoạch lúa, anh mặc một thân áo dài quần dài màu xanh, trên mặt tùy ý lại thô ráp, bộ dạng lôi thôi lếch thếch, không những không cảm thấy lôi thôi, ngược lại lộ ra người đàn ông ở tuổi này hiếm khi có cảm giác trầm ổn.

Người đàn ông hai mươi ba tuổi, mặt mày tùy ý bừa bãi, khí phách hăng hái.

Hôm nay bởi vì là ngày lại mặt, anh ăn mặc rất lịch sự khiến cho người ta có cảm giác kiên định đáng tin cậy.

"Em rất thích." Giang Mật mỉm cười nhìn anh, phân chia khu vực ngăn tủ thuộc sở hữu: "Vóc dáng anh cao, tầng cao nhất để cho anh để quần áo, một tầng ở giữa để em để quần áo, một tầng dưới cùng thấp nhất để cất giữ đồ vật."

Tiêu Lệ lẳng lặng dựa cửa tủ mà nhìn người phụ nữ của mình, một đầu tóc đen nhu thuận của cô buông xuống trên vai, mày liễu cong cong, một đôi mắt đào hoa linh động ở trong ánh sáng tối tăm, có vẻ lại rất trong suốt.

Cô hơi hơi nghiêng đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười mềm nhẹ, trong miệng nói ra như vậy, làm dòng máu nơi trái tim sôi trào.

Lần đầu tiên ý thức được sinh hoạt của bản thân phát sinh thay đổi, không còn là một người mà có thêm một người hoà nhập tiến vào.

Loại cảm giác này rất tốt đẹp, làm người nhịn không được mà hướng đến.

Hầu kết anh hơi hơi hoạt động, thấp giọng nói: "Những đồ vật anh còn thiếu của em, anh sẽ mang về từng cái cho em."

Giang Mật cảm nhận được lời nói chân thành của anh: "Được, em chờ."

Người đàn ông đi ra ngoài lấy một chậu nước lại đây, vợ chồng son cùng nhau cầm giẻ lau, đem bên trong bên ngoài của tủ quần áo lau khô.

Lúc Giang Mật gả đến, mấy thứ của hồi môn như chăn chiếu, mẹ Giang cẩn thận đặt ở trong cái rương hồng nâng lại đây, nếu không chỉ có thể dùng một thúng rồi che lại.

Hai đứa bé cho gà ăn xong, từ bên ngoài chạy vào, khuôn mặt phơi đến nỗi đỏ bừng, mồ hôi đầy đầu.

Tiêu Dương đang muốn gọi anh cả.

Tiêu Noãn Noãn dừng chân, che lại miệng Tiêu Dương: "Suỵt suỵt suỵt!"

Tiêu Dương trợn tròn tròng mắt, liều mạng lắc đầu, giãy giụa rất mạnh.

Cậu bé quằn quại, Tiêu Noãn Noãn càng che mạnh hơn: "Anh hai, anh cả cùng chị dâu cả đang nói chuyện..."

Tiêu Dương đã bẻ tay của Tiêu Noãn Noãn ra, tức giận nói: "Tiêu! Noãn! Noãn! Em! Dùng! Tay! Bẩn! Che! Miệng! Anh!"

Tiêu Noãn Noãn mở to đôi mắt ngập nước mắt, ngây thơ mờ mịt mà nhìn về phía Tiêu Dương, mở ra tay nhỏ: "Sau khi em bắt con giun thì chỉ nhặt một quả trứng gà."

Khi Tiêu Dương nhìn thấy trứng gà, trái tim cậu bỗng lạnh đi, trên vỏ trứng trắng hồng có dính phân gà.

Cận cảm thấy trong miệng đều là vị phân gà.

"Phi phi phi!"

Tiêu Dương nôn ra nước miếng.

"Ha ha ha ha!" Giang Mật thấy cậu giơ chân chạy tới phòng bếp súc miệng, không phúc hậu bộc phát ra một trận tiếng cười: "Dương Dương, đây là em thực hiện lời hứa lúc trước sao?"

Đôi tay dày rộng hữu lực của Tiêu Lệ vịn lấy vai cô đang cười để cô dựa vào thân mình, dường như cũng bị tiếng cười trong trẻo sung sướng của cô lây sang, khóe miệng anh hơi hơi cong lên.

Tiêu Dương ngồi xổm dưới mái hiên, tay bám vào cái lu tráng men sơn màu đỏ mẫu đơn dán chữ song hỉ, nhìn bà người trong phòng cười nhạo mình, yên lặng mà nuốt nước súc miệng trong miệng mình.

Haizzz!

Tuổi cậu còn nhỏ mà đã phải thừa nhận quá nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Khi Giang Mật làm xong cơm sáng, thời gian đã không còn sớm, cô không có thời gian ăn cơm sáng ở nhà. Cầm một cái bánh nhân trứng rán, vừa ăn, vừa lên đường đi đến nơi có xe khách.

Thím Lưu ở thôn đầu, bà ta đang giặt quần áo, thấy Giang Mật từ đường nhỏ cạnh sườn núi đi qua, muốn nhặt cục đá trên mặt đất lên rồi ném qua.

Đứa chết tiệt này quá giỏi, bà Triệu đều thua ở trong tay cô.

Chỉ bởi vì có tay nghề làm đồ ăn ngon, hơn phân nửa người trong thôn đều thổi Giang Mật đến tận trời cao.

Thím Lưu oán giận mà nhìn chằm chằm bóng dáng Giang Mật, đè nặng khóe miệng, xoay người vào phòng.

Trên đầu quấn băng gạc màu trắng, trên mặt miệng vết thương bôi thuốc đỏ, tím tím xanh xanh trông thê thảm không nỡ nhìn.

Từ trong nước thím Lưu nhìn thấy dáng vẻ bản thân như một con quỷ, hối hận vừa rồi bản thân vô dụng không ném cục đá vào đầu Giang Mật cho đầu Giang Mật thành cái hố.

Những người nhà họ Giang đánh bà ta đến thảm như vậy, bà ta không thể đánh lại thì ít nhất muốn bồi thường một chút.

"Bà nội ăn cháo."

Một bé gái từ phòng bếp mang đến một chén cháo đặt ở trên bàn.

Thím Lưu ngồi ở trước bàn không hề động đũa.

Hiện tại trong nhà, chồng bà ta, con trai con dâu tất cả đều ra ngoài làm công, chỉ có bà ta cùng đứa cháu gái bảy tuổi

Sắc mặt đứa bé gái vàng như nến, tóc cũng vàng hoe, vóc dáng lùn lùn, đặc biệt nhỏ gầy, một dáng vẻ như thiếu chất dinh dưỡng, nhìn trông chỉ giống đứa bé bốn năm tuổi.

Thím Lưu nhìn cô bé đem một chén cháo khác đến, ngồi ở phía đối diện, cầm lấy chiếc đũa khoắng vài cái vào trong chén cháo của mình, trong nước cơm nổi lơ lửng linh tinh mấy hạt gạo, một khối bí đỏ nhỏ.

"Đồ phí tiền, mày còn dám ăn vụng bí đỏ, không để mày đói chết là tao quá lương thiện rồi!" Thím Lưu rút ra chiếc đũa mà đập vào mu bàn tay của đứa bé "Bang" một tiếng, xụ mặt đem khối bí đỏ kia vớt ra ăn, lại cúi đầu uống cháo trong chén bí đỏ đặc sệt: "Mày làm tất cả mọi việc trong nhà, sau đó đi cắt một sọt cỏ heo mang trở về đây, nếu không giữa trưa tao sẽ cho nhịn đói!"

Cô bé che lại mu bàn tay bị gõ hồng, con mắt đỏ lên, lạch cạch lạch cạch rơi nước mắt.

Thím Lưu ăn xong cháo, quyết định đi trấn trên tìm Lâm thư ký.

Trong thôn có Giang Xuân Sinh lớn nhất, ông là bí thư chi bộ thôn, cũng là thôn trưởng đại diện.

Trong thôn không ai có thể tìm lại lẽ phải cho bà ta, Lâm thư ký quản lý toàn bộ hương trấn, chắn là có thể quản lý một nhà Giang Xuân Sinh?

Thím Lưu đi trấn trên rồi đến công sở, hỏi người chỉ đường đến văn phòng.

Văn phòng chỉ có một nhân viên văn phòng nhỏ, thư ký Lâm không có ở đây.

Thím Lưu hỏi: "Anh thanh niên này, thư ký Lâm đâu?"

Nhân viên văn phòng nhỏ nhìn đến mặt bà ta, sửng sốt một chút: "Bà tìm thư ký Lâm làm gì?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp