Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 18


2 tháng

trướctiếp

Người đàn ông có đường cong góc cạnh như đao khắc, khuôn mặt tuấn tú tươi sáng, lúc không cười thì có vẻ rất nghiêm túc. Mà khóe miệng anh luôn mím chặt, ngày thường rất không thích nói chuyện, trầm mặc mà lạnh lùng, dáng vẻ như rất khó ở chung.

Nhưng chính người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng như vậy, trong lòng lại rất mềm mại tinh tế.

Ngực cô giống như là bị đụng vào một chút, hơi hơi rung động.

"Anh bị ngốc sao?" Đôi tay Giang Mật đỡ chén, nét mặt biểu lộ một tia tươi cười mềm mại: "Em là đầu bếp, có thể trộm giữ lại đồ ăn, làm sao sẽ để bản thân bị đói được chứ?"

Tiêu Lệ sửng sốt một chút, thật sự không nghĩ tới điều này, đối mặt với ánh mắt hài hước của cô, thấp giọng nói: "Em quá gầy, ăn nhiều một chút."

"Gầy chỗ nào?" Giang Mật xoay một vòng ở trước mặt anh: "Em cảm thấy bình thường mà, vừa vặn tốt."

Cô chớp chớp mắt: "Hay là... Anh cảm thấy chỗ nào của em nhỏ?"

Tiêu Lệ không phản ứng lại, theo tầm mắt liếc nhìn về phía ngực cô, sau đó đột nhiên phục hồi tinh thần lại. Anh cắn chặt hàm, cằm bạnh ra. Đối với vẻ tươi cười bỡn cợt của cô, anh đột nhiên xoay người rời khỏi phòng bếp.

Dường như cô không giống những cô gái khác, không nói đến hành vi bạo dạn, ngôn ngữ cũng rất không đứng đắn.

Anh nghĩ như vậy nhưng đại não lại không chịu khống chế mà suy nghĩ theo những lời cô nói.

Đêm qua cô dán vào lưng anh, nơi ấy thật mềm múp.

Không hề nhỏ chút nào.

Một hơi nóng bốc lên trong người, mặt anh đỏ bừng, đi dưới ánh nắng chói chang nóng bức của tháng bảy, thiêu đốt tâm can anh đến nỗi khó chịu bức bối.

Giang Mật ăn qua loa đồ ăn mà chồng cô đem đến, dùng giỏ tre nhỏ đựng dưa chuột cùng cà chua đi đến nhà chính.

Mọi người ăn uống no đủ nên cảm thấy ngượng ngùng khi cứ ở lại nhà họ Giang, dưới ruộng vẫn còn việc phải làm nên đi trước một bước.

Hai mẹ con nhà họ Lâm thì không đi mà ngồi ở trên ghế uống trà nói chuyện phiếm với cha Giang, mẹ Giang.

Lâm Quế Phương vừa nhìn thấy Giang Mật, vui mừng mà đứng dậy đón cô đến đây: "Tay nghề của cô thật tốt quá, lúc trước tôi ngửi thấy mùi hương, cảm thấy mùi vị chắc là không tồi. Đến khi ăn vào trong miệng rồi, mùi bị so với tôi tưởng tượng còn ngon hơn gấp trăm lần, mọi kiến thức tôi học được đều không thể dùng để khen ngợi cô."

"Đây là lần đầu tiên cô ăn nên cảm thấy hương vị ngon, nhưng mà ăn nhiều thêm vài lần sẽ chán ngấy." Giang Mật đem rổ đưa cho cô ấy: "Này, cô mang về đi."

"Cảm ơn Mật Mật!" Lâm Quế Phương nhận lấy rổ rồi vác ở trên cánh tay, không nhịn được bác bỏ lời nói của Giang Mật: "Cho dù mỗi ngày tôi ăn cơm cô làm cũng sẽ không chán. Bao giờ thì cô mở một tiệm cơm?"

Lúc trước cô muốn đầu tư tiền để cho Giang Mật mở cửa hàng ăn cơm, nhưng mẹ cô ấy cũng không đồng ý. Bà ấy nói: "Hợp tác làm ăn cũng không đơn giản như con tưởng, mặc dù là có quan hệ họ hàng, nhưng khi cùng nhau kết hợp làm buôn bán, cũng có thể bởi vì ích lợi mà xé rách mặt nhau.

Huống chi quan hệ giữa các con cũng không quen thuộc, nếu muốn trở thành bạn bè với Giang Mật thì đừng dính dáng đến ích lợi, chỉ đơn giản làm bạn bè là được.

Tay nghề Giang Mật tốt, nhà họ Giang cũng có tiền, nếu người ta tính toán muốn có cửa hàng ăn cơm của chính mình thì sao? Nhưng nếu con nhúng một tay vào, không phải sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu sao?

Một tiệm cơm quan trọng nhất chính là tay nghề tốt, cô ấy có một tay nghề như vậy thì không lo không bán được hàng. Con đầu tư tiền, nếu nói một câu không dễ nghe thì chính là đi nhặt tiền có sẵn."

Lâm Quế Phương nghe thấy hợp lý cho nên cũng không nói ra nữa.

Giang Mật cười nói: "Tôi đã có quyết định rồi, nhưng mà trước mắt trong tay không có tiền, chờ tích cóp đủ tiền thì sẽ mở."

Trong lòng Lâm Quế Phương âm thầm thở ra một hơi, mẹ cô ấy nói đúng, may mắn cô ấy không nói ra, nếu không thì quá liều lĩnh!

"Tôi sẽ chờ cô đấy!" Lâm Quế Phương nhỏ giọng nói: "Lúc nào cô đi thuê để mở cửa hàng, nếu cần làm chứng gì, có thể tìm tôi giúp đỡ nhé!"

Giang Mật gật gật đầu: "Được, đến lúc đó tôi sẽ tìm cô."

Bà Lâm cùng Lâm Quế Phương đứng dậy ra về. Khi hai mẹ con rời khỏi nhà họ Giang, nghĩ đến tay nghề của Giang Mật, đều cảm thấy chưa thỏa mãn cơn thèm.

Đặc biệt là bà Lâm, suy nghĩ trở về nói một câu tốt đẹp với Lão Lâm, có chính sách nâng đỡ nào phù hợp với điều kiện kia thì trước tiên có thể cho thôn Thanh Thủy đã.

Mọi người trong nhà thứ hai của nhà họ Giang vây quanh một cái bàn lớn rồi ngồi xuống, một nhà bọn họ vì hôm nay Giang Điềm lại mặt, nên mời một người đầu bếp, mua vài bàn đồ ăn trở về.

Kết quả tất cả họ hàng đều đi đến nhà Giang Mật ăn cơm.

Sắc mặt Giang Điềm có chút khó coi, đang chuẩn bị nói cái gì thì một cỗ hương thơm bay đến.

Vừa lúc cô ta có thể thấy tình huống của phòng bếp phía đối diện, họ hàng thân thích ba tầng trong, ba tầng ngoài vây quanh phòng bếp, hương thơm kia bị gió thổi từng trận toả ra hướng về nhà bọn họ.

Hồ Thúy Hồng duỗi cổ nói ra bên ngoài: "Này làm đồ ăn gì đấy, thơm quá!"

Cô ta nghe thấy bên ngoài có người nói Giang Mật xuống bếp, một bên khinh thường nói thầm, một bên bị mùi hương hấp dẫn khiến nước miếng trong miệng không ngừng chảy ra: "Thật sự ăn ngon như vậy sao?"

Cô ta muốn đến nhà Giang Mật ăn tiệc, nhìn một bàn đồ ăn trước mắt này, nháy mắt không còn muốn ăn.

Giang Điềm xoay đầu thấy vẻ mặt thèm thuồng của mẹ cô ta, thậm chí còn duỗi cổ ra bên ngoài thăm, cô ta nháy mắt đen mặt: "Mẹ, mẹ làm gì thế? Cô ta làm đồ ăn chỉ ngửi mùi, ai biết hương vị như thế nào? Nhà ta có cả một bàn thịt cá, lại còn có thể kém một bàn rau dại của nhà cô ta hay sao?"

Hồ Thúy Hồng bị nói đến nỗi tức nghẹn, lưu luyến không rời mà thu hồi tầm mắt. Bà ta bưng chén lên, mùi hương ở phía đối diện kích thích khiến bà ta ăn một bữa cơm không cảm thấy mùi vị gì.

Giang Điềm cũng bị mùi hương làm cho phiền lòng bực bội, không chấp nhận nói: "Giang Mật cho nhiều nguyên liệu, nấu đồ ăn chắc chắn thơm. Đêm nay con xuống bếp, cho thêm nhiều nguyên liệu, tuyệt đối còn thơm hơn so với cô ta nấu."

Giọng nói này vừa nói xong, mấy nhà họ hàng lục tục từ nhà cả nhà họ Giang đi ra, vuốt cái bụng no căng: "Tay nghề Giang Mật thật sự giỏi nhất, tôi sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên được ăn đồ ăn ngon như vậy."

"Trước kia tôi từng ăn qua tiệm cơm nhà nước, so với Giang Mật còn không bằng. Thật hy vọng con bé có thể mở cửa hàng cơm. Mỗi tháng tích chút tiền, lên tiệm cơm của con bé ăn một bữa cơm, đỡ thèm."

"Đúng vậy, thật là quá lợi cho tên nhóc Tiêu Lệ kia." Bọn họ liếc mắt thấy một nhà thứ hai của nhà họ Giang, thấy bộ mặt Giang Điềm như quỷ đòi nợ, hừ một tiếng: "Hai chị em mà sao có thể chênh lệch lớn như vậy?"

Giang Điềm nghe được lời này, tức giận đến mức thiếu chút nữa lật đổ cái bàn!

Nhà họ Triệu.

Bà Triệu tiễn đi một nhóm họ hàng đã nói móc Giang Mật, sắc mặt âm trầm mà về phòng.

Hôm nay ở nhà họ Giang phát sinh chuyện, bà ta bởi vì kết thúc không tốt nên mới giả vờ bất tỉnh để về nhà.

Vốn dĩ tính toán chờ mọi chuyện ổn định xong, bà ta sẽ đến nhà họ Lâm đem mọi chuyện thu xếp xong xuôi.

Bà ta ở trong nhà nghĩ đối sách, không nghĩ tới con ranh Giang Điềm này lại làm thay đổi kế hoạch, mắng đoàn người đến nhà cô ta ăn không, mắng cả hai mẹ con nhà họ Lâm ở bên trong đoàn người ấy, đến nỗi người ta phải đến nhà Giang Xuân Sinh ăn cơm.

"Nhà ta cho Giang Điềm mấy chục đồng tiền, để cho nhà bọn họ thu xếp bàn tiệc, khoản đãi tốt hai mẹ con nhà họ Lâm. Bọn họ đem số tiền này thu về mình, nhưng sau đó lại đi đắc tội với người ta!"

Bà Triệu tức giận đến nội ngực khó chịu, dùng nắm tay đấm vài cái vào ngực, chửi ầm lên: "Kẻ điên làm rơi tiền vào mắt thằng nghèo, Mai Mai nhà tao mà không được gả đến nơi tốt thì Giang Điềm mà ở trước mặt tao thì bà đây thế nào cũng phải lột da cô ta!"

Nếu không phải họ hàng thân thích nói cho bà ta, nếu không thì bà ta đã bị Giang Điềm lừa gạt!

Bà Triệu không hề biết nhóm người này ghi hận lời nói của thím hai nhà họ Giang Hồ Thúy Hồng nên cố ý đến chỗ bà ta thêm mắm thêm muối.

"Mẹ, việc hôn nhân thất bại thì thất bại, bây giờ con còn nhỏ, không muốn lấy chồng." Triệu Đông Mai vẫn còn có suy nghĩ không an phận với Tiêu Lệ: "Nhà của chúng ta lại không thiếu tiền, con vẫn muốn tìm một người mình thích."

"Mày hiểu cái rắm!" Bà Triệu trước sau đều cho rằng Triệu Đông Mai không có kiến thức, cho nên mới thích Tiêu Lệ. Chờ cô ta thấy nhiều người ưu tú hơn thì làm sao còn để mắt đến Tiêu Lệ nữa: "Anh họ Lâm Quế Phương có công việc chính thức, mới hai mươi tám tuổi đã là bí thư trong huyện, về sau sẽ có tiền đồ rộng mở. Nhà anh ta có người quen, bản thân lại rất ưu tú, đã có bao nhiêu cô gái tranh nhau muốn gả? Vì việc hôn nhân này của mày mà tao đem cái mặt già này ném trên mặt đất cho người ta dẫm, sử dụng bao nhiêu gương mặt tươi cười, tìm bao nhiêu quan hệ mới có được một con đường đi!"

Lúc trước bà ta tìm người trung gian nhưng họ vẫn luôn không đồng ý, ngại điều kiện nhà bà ta kém không xứng. Chẳng qua là gia đình nhà trai cũng cảm thấy anh ta tuổi tác đã lớn, cũng nên kết hôn rồi, cho nên mới đồng ý gặp một lần.

Một nhà Giang Điềm khiến cho việc hôn nhân này không thành!

Bà Triệu nhớ tới việc đã đưa cho người trung gian một nghìn đồng tiền thì trong lòng lại cảm thấy đau đớn.

Lúc trước sợ cưới con dâu có gia thế tốt, bà ta đắn đo mãi không xong, sợ nó lại đè ở trên đầu bà ta nên bà ta liền suy nghĩ cưới một người con dâu có thể sinh đẻ là được. Con gái gả vào nhà tốt một chút, đến lúc đó sẽ có thể giúp đỡ nhiều cho nhà mẹ đẻ.

Hiện tại cưới phải cái đồ như vậy làm bà ta hối hận đến xanh cả ruột.

"Con tự mình nhìn đi." Bà Triệu lấy ảnh chụp nhà trai từ túi ra.

Triệu Đông Mai nhìn ảnh chụp người đàn ông, khuôn mặt vuông vắn thâm thúy, anh tuấn làm người không rời được mắt. Trên người mặc sơ mi trắng, phối hợp một bộ trang phục tây màu đen, khí chất thực không tầm thường.

Cô ta nhìn mà ngây người, không nghĩ tới người đàn ông này lại anh tuấn như vậy, lại còn rất có năng lực. Chẳng những không hề kém hơn Tiêu Lệ, ngược lại còn xuất sắc hơn.

"Nhìn trúng?" Bà Triệu nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô ta, dùng tay ấn trán cô ta: "Chẳng lẽ mẹ còn hại con hay sao? Con mà gả cho anh ta thì Tiêu Lệ cùng Giang Mật cả đời này đều kém hơn con."

Ngực Triệu Đông Mai nóng lên, trong lòng suy nghĩ cẩn thận. Tiêu Lệ đã kết hôn rồi, cũng không coi trọng cô, sao cô phải vội vàng cho không? Gả cho người đàn ông trong ảnh, cái mà Tiêu Lệ có anh ta cũng có, cái mà Tiêu Lệ không có anh ta vẫn có.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp