Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 17


2 tháng

trướctiếp

Bọn họ có thể ăn cay, mà dầu cay này của Giang Mật làm rất ngon, ăn được mấy miếng thịt vào bụng thì từ ót đến chóp mũi của bọn họ cũng đã đổ đầy mồ hôi, miệng cũng bị dầu cay làm cho đỏ lên, cái miệng thì vừa hít hà vừa ăn như nghiện, đôi đũa cũng không dừng được. Bọn họ ăn sạch cả phần nước sốt tỏi còn lại dưới đáy đĩa, sau đó ăn một miếng dưa chuột vừa giòn vừa ngon miệng cũng làm dịu đi vị cay và vị béo trong miệng, không nói cũng biết ăn đã ghiền như thế nào.

Món cá tương đậu được đưa đến, mọi người cũng vội gắp anh một đũa, tôi một đũa, chẳng mới chốc mà thức ăn đều được chia nhau sạch sẽ.

Người gắp chậm chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người bưng chén cơm và ăn thịt cá trong chén mình, bọn họ liếm môi bưng dĩa cá lên rồi vét tương đậu vào trong chén trộn với cơm ăn còn ăn rất ngon, nước tương đậu này có thể ăn được năm chén cơm lớn!

Chị dâu thứ hai nhà họ Giang thấy họ giành nhau món ăn của Giang Mật nấu, cô ta cũng không nói câu nào, nhìn bọn họ ăn là biết món ăn ngon đến mức nào.

Còn dĩa thịt xào ớt xanh của cô ta, cũng có người gắp được một đũa nhưng không gắp đũa thứ hai.

Mấy kẻ tiện nhân ở phòng bên cạnh khua môi múa mép mà nói lời châm chọc cô ta: "Tiêu Tiểu Tuệ còn nói Mật Mật không biết nấu ăn, món cá này phải chiên lên, tôi thấy nấu theo cách này vô cùng thơm ngon!"

"Cũng không phải sao? Con cá này nhiều thịt như vậy, dùng để chiên ăn chẳng phải quá phí à?"

"Không chăm lo cho gia đình nên không biết, củi gạo muối dầu quý thế nào, Ngọc Phượng chiều chuộng con dâu quá, con dâu nhà tôi mà phá của như vậy thì tôi đuổi thẳng cổ nó về nhà mẹ đẻ ngay và luôn."

Chị dâu thứ hai nhà họ Giang tức muốn bay linh hồn, hung dữ mà đẩy Giang Kiến Quân một cái: "Em xào thịt cho anh đó anh mau ăn đi, đừng có giành với người ta!"

Giang Kiến Quân vừa giật lấy được một miếng gà hầm muối, còn đang chuẩn bị bỏ vào miệng đã nghe được lời vợ mình nói, anh ấy liếm miếng gà muối, trong lòng thầm nghĩ con gà này chỉ hấp với muối thôi cũng không bỏ gì khác, thế nhưng vẫn thơm đến khiến người ta run lên, anh ấy nghĩ muốn ăn hết xương không bỏ miếng nào.

Anh ấy còn muốn giành em gái trở về nhà, không cho cô lập gia đình nữa kìa.

Đúng là quá lợi cho tên nhóc kia rồi.

Giang Kiến Quân gắp một miếng thịt xào ớt xanh, thịt ba chỉ nhìn thấy rất béo còn ngán, anh ấy chậc miệng một cái rồi ăn một miếng.

Chị dâu thứ hai nhà họ Giang chờ Giang Kiến Quân khen mình.

Giang Kiến Quân nhướn mày như muốn nhổ ra, nhưng lại nghĩ đến đây là thịt không thể lãng phí, vì vậy chỉ có thể mang theo vẻ mặt đau khổ mà nuốt xuống.

"Vợ à, em gái xuống bếp rồi thì em cũng đừng nấu gì nữa."

Đây chẳng phải làm hỏng miếng thịt sao?

"..."

Chị dâu thứ hai nhà họ Giang nhéo một cái ở ngay bên hông của Giang Kiến Quân, lời này chẳng phải nói cô ta đừng tự làm mất mặt trước mặt Giang Mật sao?

Cô ta nghẹn một bụng tức, gặp một đũa lớn tự mình ăn, nhưng mùi món ăn của Giang Mật nấu cứ không ngừng bay vào trong lỗ mũi của cô ta, miếng thịt ba chỉ trong miệng cũng không còn vị gì.

Chị dâu thứ hai nhà họ Giang nhìn chồng mình không chạm vào ly rượu nào, giống như sợ khi uống rượu sẽ không gắp kịp thức ăn với người khác.

Một lúc sau món ăn trên bàn đều bị càn quét hết không còn gì, như là đói bụng mấy ngày trời không được ăn cơm.

Cuối cùng còn lại một đĩa thịt xào ớt xanh, có người ăn tạm, nếu ở bình thường bọn họ rất ít khi ăn thịt, đừng nói là cảm thấy một bàn này thơm ngon bao nhiêu, mà chỉ một dĩa thịt xào này sợ là còn ít, nhưng trước đó họ đã nếm qua món ăn của Giang Mật, miệng cũng đầy dầu khiến người ta khá ngán nên không thể ăn gì thêm.

Sợ ngán đến no bụng, không thể ăn được món của Giang Mật nấu nên tất cả đều lén nhổ ra hết.

Chị dâu thứ hai nhà họ Giang đã bị hành động này làm tổn thương, nhìn dĩa thịt không còn lại gì, trong không khí vẫn còn mùi hương của món ăn, cô ta nuốt nước miếng nhịn không được nghĩ: "Món ăn thật sự ngon như vậy sao?"

Lúc này chị dâu cả nhà họ Giang bưng đến một chén đậu hủ cay: "Lên chín món ăn và một món rau xanh."

Mọi người vừa nghe đã bật cười, mỗi người một chén đậu hủ: "Đậu hủ này làm thế nào vậy? Vừa trơn trượt lại còn mềm mại, tôi còn chưa nhai đã có thể chạy tuột vào trong dạ dày, cũng chưa nếm được mùi vị!"

Chị dâu thứ hai nhà họ Giang nghe miêu tả vậy, cô ta dường như có thể tưởng tượng ra mùi vị kia, trong lòng như có vô số sâu bọ chui vào, khiến cô ta ngồi không yên.

Cô ta nhìn một dĩa rau xanh ở trên bàn, đây là món cuối cùng, nó vừa sáng bóng xanh tươi còn rất hấp dẫn người, cô ta nghĩ muốn gắp một đũa nhưng nghĩ đến chuyện không muốn bản thân bị bẽ mặt, còn không đợi cô ta rối rắm bao lâu thì trong dĩa chỉ còn lại một nhúm rau xanh, Giang Kiến Quân cũng gắp lấy, cô ta vội dùng cánh tay đụng vào Giang Kiến Quân một cái, muốn anh ấy đưa cho cô ta ăn.

Giang Kiến Quân bị đụng làm cho rơi đũa vào trong chén, một đôi đũa khác vội lao đến gắp đi.

Hai vợ chồng nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Giang Xuân Sinh thì cả hai đều trợn tròn mắt.

Giang Kiến Quân quay đầu thấp giọng nói: "Em làm gì vậy?"

Chị dâu thứ hai nhà họ Giang đen mặt, nhìn thấy miếng rau xanh cuối cùng trong dĩa cũng bị cướp mất, cô ta vặn vẹo mông tức giận bỏ đi.

"Tay nghề nấu ăn của Mật Mật giỏi thật, ngay cả một dĩa rau xanh cũng làm rất thơm ngon, sau này dù không có thịt ăn mà chỉ có một dĩa rau như vậy cha vẫn có thể ăn được mấy chén cơm."

Phần 13:

"Số của cháu Tiêu thật tốt, cưới được người vợ thật tốt."

Mấy người đàn ông vuốt bụng, ăn thế nào cũng thấy chưa đủ nên đặc biệt hâm mộ Tiêu Lệ.

"Phúc khí cả đời này của cháu đều vào hết chỗ này." Đôi mắt đen của Tiêu Lệ sáng ngời, đối mặt với ánh mắt của mọi người, cười nói: "Mọi người cứ ăn tự nhiên, cháu đi ra ngoài một lúc."

Đoàn người nhìn thấy anh bưng một cái bát to, bên trong hơn một nửa đều là đồ ăn, thức ăn mỗi loại trong mười chén lớn đều có một chút khiến tất cả đều trợn tròn mắt.

Hừ, con mẹ nó, anh đã cưới được người về nhà rồi, đoạt ăn của bọn họ còn chưa tính, thế mà còn muốn lấy đi một nửa?

Có người muốn qua đấy lấy ăn, Giang Xuân Sinh cười ha ha nói: "Mật Mật nhà tôi còn chưa ăn đâu, con rể đem qua cho con bé."

Tất cả mọi người đều thiện ý nở nụ cười, trong lòng tiếc nuối nghĩ, là ai đã phát minh ra mười chén lớn? Vì sao không phải là hai mươi chén lớn đồ ăn?

Không phải chỉ có bọn họ là có cái suy nghĩ này, bà Lâm cùng Lâm Quế Phương cũng đều có suy nghĩ này.

Tuy rằng bọn họ rất thèm, nhưng ngại thân phận nên rụt rè bưng bát lên, lúc ăn cơm còn muốn ăn thong thả ung dung để giữ gìn tốt giáo dưỡng.

Nhưng khi đưa chiếc đũa xuống, thấy tất cả những người khác đều gió cuốn mây tàn, hai mẹ con thay đổi một cái, hoàn toàn thả bay chính mình, mở rộng cái bụng ra để ăn.

Ăn đến thịt luộc giã tỏi có hương vị tươi mát sảng khoái, béo mà không ngán. Món cá xào tương đậu cay non mịn, mùi hương đậu cay nồng đậm, uống một ngụm nước xương thịt cá, cảm giác giống như món tào phớ non mềm mà cứ thế nuốt vào.

Đồ ăn này thật là tuyệt!

Lâm Quế Phương không cướp được một muỗng đậu hũ cuối cùng, tiếc nuối mà buông chiếc đũa. Đây đúng là mỹ vị thần tiên, nếu không phải sợ mất mặt, cô ấy thật sự muốn ôm mâm mà liếm sạch sẽ đến bóng loáng.

Cô ấy vui mừng mà nắm lấy tay bà Lâm: "Mẹ, con quyết định! Con muốn đầu tư tiền cho Mật Mật mở cửa hàng ăn cơm!"

Giang Mật không biết suy nghĩ của Lâm Quế Phương, cô đang cùng con dâu cả nhà họ Giang thu dọn sạch sẽ phòng bếp.

"Chị dâu cả, chị đi ăn cơm trước đi." Giang Mật đem ra một phần đồ ăn, đưa cho con dâu cả nhà họ Giang: "Hôm nay chị vất vả rồi."

"Vất vả gì, em mới là người vất vả. Hôm nay là ngày em lại mặt, trong nhà em chính là khách quý, vậy mà còn khiến em phải xuống bếp làm hai bàn lớn đồ ăn."

Con dâu cả nhà họ Giang đã sớm đói đến nỗi bụng kêu vang, cũng không khách khí: "Vậy, chị đi ăn trước, em cũng nhanh chóng đi ăn, đừng để bị đói lả."

Sau đó cô ấy bưng chén đi.

Giang Mật mệt đến nỗi eo đau lưng đau, thân thể này thật sự mỏng manh yếu ớt, chỉ bận việc một buổi sáng đã thấy không chịu được.

Phía sau truyền đến âm thanh tiếng bước chân trầm ổn, cô quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng người đàn ông ngược sáng đang đi vào, thân hình cao lớn giống như cây thanh tùng cứng cáp thẳng đứng.

"Anh đến rồi à, Dương Dương, Noãn Noãn đâu?" Giang Mật ngồi ở trên băng ghế, thật sự là không muốn cử động nên vẫy tay về phía anh một cái, đưa sang một chén thịt: "Các anh ăn no không? Em có để phần lại cho các anh một chén thịt..."

Cô nhìn thấy đồ ăn trong chén của anh, sửng sốt một chút, không quá chắc chắn nói: "Đây là lấy cho em sao?"

"Bọn họ đang ở trong phòng ăn cơm." Người đàn ông đối mặt với đôi mắt lung linh sáng ngời của cô, như là lộ ra một loại chờ mong, anh đưa bát tới trước mặt cô: "Lấy cho em."

Giang Mật không rõ cảm giác trong lòng như thế nào, thời đại này đang thiếu ăn, một bàn người đang ăn cơm còn anh lại nhớ rõ cô đang ở phòng bếp bận rộn vẫn chưa được ăn cơm, vì thế giữ riêng lại đồ ăn cho cô.

Người này là một người đàn ông biết thương vợ, mặc kệ là ở thời đại nào thì đều là kiểu người khó mà tìm được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp