Dù sao trong nhà cũng thiếu mất hai gương mặt, việc Thẩm An và Thẩm Bách bỏ trốn bị người ở phòng khách phát giác.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Kinh Niên nói: "Đi rồi, chưa lâu đâu."

Bà cụ cau mày: “Còn không báo cho bà?”

Chị dâu cả và chị dâu thứ hai đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu ý trong mắt đối phương, chạy trốn lúc này lại dễ xử hơn nhiều.

Họ không có ý kiến gì với nhà họ Thẩm, nhưng với tư cách là mẹ, họ cũng không muốn để mặc chuyện cưới hỏi của con trai mình.

Nếu như lần này thật sự có thể hủy bỏ thì đúng là chuyện vui, chỉ không biết bà cụ và người kia có đồng ý hay không.

Chị dâu cả chủ động nói: "Con cái quá ngỗ nghịch, chắc là vì thấy chúng ta cứ bàn chuyện này nên lo lắng.”

Chị dâu thứ hai thêm vào: "Đúng chị ạ, tâm tính còn chưa vững, yêu đương cũng giống chơi trò gia đình, vẫn chưa lớn.”

Bà cụ điềm nhiên nói: “Người đã hai mốt hai hai tuổi mà còn con nít, theo các cháu bao nhiêu mới trưởng thành? Lúc Kinh Niên mười mấy tuổi đã không cần bà phải bận tâm rồi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chị dâu cả và chị dâu thứ hai hết đường chống đỡ, thật lâu sau mới cười nói: "Đám thằng Bách có bằng chú ba đâu..."

Bà cụ ghét nhất lời này: "Biết không bằng thì lo mà học, lo mà dạy bảo, nhà họ Thẩm không nuôi thứ ăn chơi trác táng, gây chuyện cũng phải có chừng mực.”

“Với tính cách của bọn nó, thà không có mặt còn hơn.” Thẩm Kinh Niên thong thả nói: “Bà nội, bà không cần lo.”

Bà cụ ừ một tiếng, giọng điệu dịu đi phần nào: “Mai cháu đón con bé đó đi, đừng nói mấy chuyện không đâu, làm người ta sợ đấy.”

Thẩm Kinh Niên trả lời: "Bà yên tâm."

Thấy bà cụ hầu lên lầu cùng người, hai chị dâu nhìn về phía người đàn ông đối diện: "Kinh Niên, hôn ước này phải thực hiện thật à...”

Chị dâu thứ hai dò hỏi: "Thằng An nói lần trước em hứa với nó rồi, là thật phải không?”

Thẩm Kinh Niên nhìn cô ta.

Chị dâu thứ hai trở nên hồi hộp, trước khi gả vào đây cô ta đã biết nhà họ Thẩm được chú út đảm đương, ngày thường nói chuyện với bọn họ cũng rất ôn hòa, nhưng khi đối mặt thì bất chợt nảy sinh cảm giác ‘nghe lời cậu ấy’.

“Hứa, mà cũng không phải hứa.” Thẩm Kinh Niên lên tiếng: “Sau này hai chị không cần lo chuyện hôn ước nữa đâu.”

Nghe đến đây, bọn họ nhẹ nhõm hẳn, nghĩ đến bà cụ cứng đầu, lại hỏi: "Bà nội cũng sẽ đồng ý chứ? Đám thằng An đang chống đối là thật, cưỡng ép chỉ tổ làm lớn chuyện.”

Cả nhà họ Thẩm đều biết bà cụ có tình cảm sâu đậm với ông cụ đã khuất, hôn ước này là di nguyện cuối cùng của ông, nếu không có vấn đề gì thì buộc phải thực hiện.

Đây cũng là nguyên nhân khiến họ nói trắng ra hay nói hàm ý chuyện này đều không được.

Thẩm Kinh Niên cười: “Có em.”

Hai chị dâu lập tức mừng ra mặt, nghe được lời này, ai cũng biết sẽ không có gì bất trắc: "Thằng An biết được nhất định vui lắm, nó luôn miệng nói thích chú ba nhất mà.”

Chị dâu cũng không nhịn được cười: “Ân tình này phải kêu nó tự mình báo đáp.”

Thẩm Kinh Niên mỉm cười, không nói.

-

Ngày hôm sau, Quan Thanh Hòa đến quán trà vào buổi chiều.

Hôm nay, Tiểu Trương phụ trách trông cửa hàng, tình cờ trông thấy Quan Thanh Hòa đang bước vào quán trà trong bộ sườn xám màu hồng sữa, uyển chuyển bước vào quán trà.

Trong lòng kinh ngạc, cậu chỉ vào cái hũ màu xanh trên quầy.

"Bà chủ, cái này là do thư ký của anh Thẩm gửi đến sáng nay, trông giống bình hoa."

Thẩm Kinh Niên?

Quan Thanh Hòa đi tới: "Đây là bình trà, làm bằng sứ."

Cô chạm vào bề mặt, chỉ riêng giá thành hũ trà này đã đắt đỏ, thứ bên trong chắc chắn không phải là trà bình thường.

Quả nhiên, từ kẽ hở, một hương thơm tỏa ra, nghe được mùi hương quen thuộc, tim Quan Thanh Hòa đập nhanh.

Giống với loại cô đã uống ở Phúc Minh Trai lần trước.

Quan Thanh Hòa rút tay về, nhẹ giọng nói: "Chắc là anh ấy cất ở đây từ trước, lần sau cậu pha cho anh ấy nhé.”

Tiểu Trương vội vàng phủ nhận: "Không phải, thư ký Vương nói cái này cho cô."

Quan Thanh Hòa dừng bước: "Hả?"

"Thư ký Vương để lại lời nhắn, hũ trà này sau này sẽ là phần thưởng cho phần chọn bài hát."

Quan Thanh Hòa giật mình.

Bình đàn ở quán trà, bỏ ra vài chục tệ chọn một bài hát là được, Thẩm Kinh Niên tặng luôn thứ này, cũng thiện chí quá rồi.

Tiểu Trương quan sát rồi nói: "Mà với khả năng kinh tế của anh Thẩm, liệu hũ trà này có hơi nhỏ rồi không, chẳng như tôi nghĩ.”

Đúng lúc Tiểu Tô từ bên ngoài đi vào: “Cậu biết bình trà này giá bao nhiêu tiền sao?"

Cô ấy duỗi ra hai ngón tay: "Theo tôi được biết thì nhiêu đây."

Tiểu Trương sửng sốt: "Hai trăm, hai ngàn?"

“Cậu chỉ cần thêm chữ ngàn tệ là được.” Tiểu Tô lặng lẽ rút tay về: “Cái gì qua tay anh Thẩm đều không tầm thường.”

Quan Thanh Hòa bưng hũ sứ: "Riêng trà này đã quá xa xỉ."

Tiểu Trương hít sâu một hơi: "May mà tôi không trượt tay."

Cậu chỉ là người làm công bình thường thôi, tiền lương trong quán trà không thấp, nhưng cũng không đền đổi hũ trà nhỏ bé này.

Quan Thanh Hòa nhíu mày, đem hũ trà vào bên trong, để ở quầy không an toàn, rất dễ làm vỡ và lẫn lộn.

Đợi Thẩm Kinh Niên đến rồi trả lại cho anh.

Không nhận thì pha cho anh, cũng dễ thôi.

-

Hôm nay, Như Mộng Lệnh không biểu diễn, nhưng trong viện có thể nghe thấy tiếng những điệu hát và tiếng nhạc cụ í a từ Thu Vân Phường bên cạnh. Sổ sách của quán trà trước đây được ghi chép theo thói quen của Chương Minh Nguyệt, khá truyền thống, đến chỗ của Quan Thanh Hòa thì phải mất nhiều thời giờ để đọc.

Quan Thanh Hòa chỉ lật xem các ghi chép gần đây nhất.

Xem đến chập tối, cô cảm thấy mệt mỏi và hoa mắt, bèn lấy điện thoại search đạo diễn và chương trình gameshow mà Thẩm Kinh Niên đã đề cập.

Gameshow trước của đạo diễn Vương Anh Kiệt là một chương trình ca nhạc, rating không thấp với số điểm đánh giá là tám, rất ổn.

Sự tin tưởng của Quan Thanh Hòa đối với gameshow mới đã tăng lên một chút.

Chỉ là cô không biết hình thức của gameshow mới này cụ thể như thế nào, tin tức trên mạng là những người nổi tiếng và nghệ sĩ dân gian đứng trên cùng một sân khấu, hợp tác với nhau.

Cách hợp tác này như thế nào?

Thẩm Kinh Niên đã mời cô giáo Chương tham gia, chắc hẳn chương trình này phù hợp với nghệ sĩ dân gian, Quan Thanh Hòa nghĩ đến đây cũng nhẹ lòng.

Tiểu Tô cũng cầm điện thoại và ngồi xuống đối diện bàn đá.

Quan Thanh Hòa nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ điện thoại của cô ấy: "Xin chào mọi người, mình là Phó Thu Vân, chào mừng đến với buổi biểu diễn của mình."

Cô buồn cười: "Sao em lại xem cô ta livestream?"

Tiểu Tô dữ dằn nói: "Lần trước chị ta lén giả làm ‘cô bé thơ ngây’, lần này em xem còn nói gì nữa.”

Quan Thanh Hòa thấy cô ấy dễ thương.

Chả trách một công tử bột như Chu Khiêm sẵn lòng làm hầu bàn cho cô ấy.

Một lúc sau, Quan Thanh Hòa lại nghe cô ấy nói: "Chị Thanh Hòa, không phải em dìm chị ta xuống đẩy chị lên đâu, mà thật tình em nghe không lọt tai chút nào.”

Quan Thanh Hòa nhẹ giọng nói: "Vậy thì đừng xem nữa."

Tiểu Tô lắc đầu: "Đâu có được, một khi phát hiện chỗ nào sai, em bình luận phản bác liền, vẫn là chị Thanh Hòa hát hay hơn, êm mượt hơn cả.”

Trong văn hóa của Bình đàn, mỗi nghệ sĩ nổi tiếng có cách hát khác nhau, do năm xưa Chương Minh Nguyệt đã học cùng với các anh chị nên giọng hát của bà ấy rất nhẹ nhàng, luyến láy.

Chương Minh Nguyệt đã dạy Phó Thu Vân tất cả các bài hát mà bà ấy có thể hát theo cách bình đàn, và theo tự nhiên, cô ta cũng học theo cách hát của bà ấy.

Những người từng nghe có thể nhận ra khác biệt giữa thầy và trò.

Chương Minh Nguyệt là đàn em được ông cụ Quan và bà cụ Quan chỉ dạy, lúc đó hai vợ chồng mới quen biết, chưa có tình ý với nhau, cách hát đều đến từ sư môn.

Về sau, hai người đi đến kết hôn và sống ẩn dật ở thành phố Thanh Giang. Vào thời điểm dạy Quan Thanh Hòa, cả hai vợ chồng đã cùng nhau ‘phu xướng phụ tùy’ cả một đời, cách hát đã có nét riêng của mỗi người, êm ả đến lạ thường.

Vì vậy, Quan Thanh Hòa cũng đi theo tiếng hát của họ.

Sau khi bà nội qua đời, ông cụ Quan thường ngồi một mình trong sân hát bình đàn, thỉnh thoảng nhìn thấy cháu gái hát, như thể ông gặp lại người vợ quá cố của mình.

Quan Thanh Hòa bị phân tâm theo hồi ức của mình, Phó Thu Vân đã hát xong bài hát, cô ấy nói: "Điểm khác biệt là khác thầy dạy mà thôi.”

Tiểu Tô chống cằm: "Em thì thích sư phụ chị dạy hơn, dạt dào tình cảm, nếu sư phụ chị ‘xuất sơn’ thế nào cũng nổi danh.”

Quan Thanh Hòa cong môi.

Ông nội đứng chung sân khấu với bà nội, trai xinh gái đẹp, họ đẹp trai xinh gái nổi tiếng ở Ninh Thành, rất nhiều quan chức, thương gia và gia đình đều thích nghe họ hát.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, vật đổi sao dời, e rằng chỉ còn lớp tre già nhớ thôi.

Trong sân yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng livestream trong điện thoại.

“...Thu Vân Phường vừa mới được tạo dựng nên mình hy vọng mọi người sẽ đến và ủng hộ văn hóa truyền thống của chúng ta."

Phó Thu Vân trở lại hậu trường, cầm điện thoại và nói: "Những người đến nghe bình đàn hầu hết đều là những người trẻ tuổi. Mình nghĩ rằng thế hệ chúng ta rất quan tâm đến những điều này, rất tuyệt vời."

"Không chỉ cái này, mà còn ở phương diện quảng bá. Ngày càng có nhiều chương trình gameshow về văn hóa truyền thống. Gần đây mình có biết gameshow Quốc Phong”

Phó Thu Vân chớp mắt: "Hình như là có tiết mục tỳ bà.”

Tiểu Tô nghe thế liền hỏi: "Coi bộ chị ta muốn tham gia, chị Thanh Hòa, có phải gameshow chị đã nói không?”

Cô nghe Tề Quan Vũ nói rằng bà chủ tham gia chương trình văn nghệ để quảng bá cho bình đàn và quán trà Như Mộng Lệnh.

Quan Thanh Hòa đặt sổ sách xuống: "Có lẽ là cùng một chương trình."

Tiểu Tô lo lắng: "Một gameshow văn nghệ mời nhiều nghệ nhân tỳ bà?”

Quan Thanh Hòa cau mày, rồi giãn ra: "Vậy thì phải xem tài của mỗi người rồi.”

Tiểu Tô tin tưởng vào cô, và cũng không thể phủ nhận rằng Phó Thu Vân biết cách marketing quán trà bình đàn, Thu Vân Phường nổi tiếng cũng không phải vô duyên vô cớ.

Mà cô ấy tiêu chuẩn kép vậy đó, không thích.

Nếu Phó Thu Vân tạo dựng vị trí một cách đường hoàng thì có gì phải nói, mà ngược lại còn ngưỡng mộ cô ta. Thế nhưng Phó Thu Vân không làm vậy, một mực dùng các cách thấp kém nhất, còn kích thích thầy của mình.

Đây rõ ràng là sự cố ý đáng kinh tởm.

Tiểu Trương từ ngoài cửa tròn thò đầu vào: "Bà chủ, anh Thẩm đến rồi."

Quan Thanh Hòa thở ra, cuối cùng cũng đến, cô đứng dậy: "Tôi biết rồi, bây giờ mọi người nghỉ sớm nhé, tôi đi đây.”

Tiểu Tô và Tiểu Trương nhìn cô quay trở vào phòng lấy đồ đạc rồi bước ra sân.

"Hôm nay không có biểu diễn, sao anh Thẩm lại đến đây?"

"Cô không nghe bà chủ nói đi trước sao, rõ ràng đi cùng anh Thẩm… Anh Thẩm đến đón cô ấy!”

Tiểu Tô kinh ngạc thốt lên: "Ôi má ơi!"

Tề Quan Vũ từ trong phòng đi ra, nghe thấy bọn họ thì thà thì thầm, liền hỏi: "Kêu trời gì thế, anh vừa nghe anh Thẩm đến, đến nghe hát giờ này á?”

Tiểu Trương chỉ ra đằng xa: "Không phải, hình như tới đón bà chủ."

Tề Quan Vũ: ?!

Lần trước gặp nhau ở cửa sau, lần này đưa đưa đón đón?

-

Thẩm Kinh Niên đứng bên hồ.

Quan Thanh Hòa đi qua cổng tròn, bắt gặp người đàn ông đang đứng bên hồ, một lùm tre xanh mọc bên cạnh bức tường trắng, trang nhã như anh.

Không ai có thể ngờ rằng đây là một nhân vật hô mưa gọi gió trên thương trường.

"Anh không cần vào tận đây, gọi tôi ra đường lớn được rồi."

Nghe giọng nói mềm mại trong trẻo, Thẩm Kinh Niên nghiêng đầu nhìn.

Hiện trời đã khuya, đèn đặt dưới đất lu mờ che phủ hai bên lối đi, phản chiếu một dáng người yêu kiều, đôi chân thon dài trắng nõn bị ánh đèn chiếu vào, mướt mịn sáng chói.

Người đẹp trong bộ sườn xám dừng ở bên cạnh anh, vì vuốt tóc mà để lộ vòng tay mã não trên cổ tay.

Ánh mắt Thẩm Kinh Niên chạm vào nó, khóe môi hơi cong lên.

Chiếc vòng tay của Vọng Nguyệt Lâu dường như cũng biến thành vật làm nền cho cô nàng.

“Đã đến đón thì chừa một đoạn làm gì.” Anh cười nói: “Vừa lúc đến đây mà không trùng giờ diễn.”

Quan Thanh Hòa phản xạ trả lời: "Không có gì khác nhau."

Thẩm Kinh Niên nói: "Vẫn có khác biệt."

Trong lúc hai người trò chuyện, Tề Quan Vũ đã chạy đến cổng tròn, thấy hai người đứng sóng đôi, lo sốt vó.

Có lẽ là do sư muội quá xinh đẹp, chú ba nhà họ Thẩm cũng không cầm lòng nổi.

Không phải chú ba nhà họ Thẩm không tốt, mà là không thích hợp, cô giáo Chương không có ở đây, người đàn anh này phải chăm sóc sư muội.

Huống chi, cả hai người họ đứng cùng nhau lại quá đẹp mắt, ý nghĩ này thoáng qua trong đầu anh.

"Sư muội." Tề Quan Vũ vội vàng lên tiếng: "Em về hả? Anh đưa em về cho.”

Anh lại nói: "Anh Thẩm, anh cũng ở đây."

Thẩm Kinh Niên cảm thấy anh buồn cười.

Anh nhìn là biết tỏng Tề Quan Vũ đang nghĩ gì.

Thẩm Kinh Niên hơi nhướng mày: “Tôi đưa cô ấy về là được rồi.”

Quan Thanh Hòa: "..."

Cô bất lực nhìn Tề Quan Vũ đột nhiên sốt sắng, còn lén đá mắt với cô - Thẩm Kinh Niên có thể thấy, chỉ là Tề Quan Vũ không phát hiện ra.

Tề Quan Vũ nói: “Không cần, sư muội phải được sư huynh đưa đi chứ? Anh là khách, không cần phiền đâu.”

Thẩm Kinh Niên không thèm quanh co: “Hôm nay tôi không phải khách.”

Anh nói thẳng: “Cô ấy có hôn ước với nhà họ Thẩm.”

Tề Quan Vũ ngạc nhiên: “Cái gì? Có hôn ước với anh?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play