Câu nói đầy sự kinh ngạc của Tề Quan Vũ phát ra làm cho những con cá chép vừa kéo đến chờ cho ăn cũng hoảng sợ bơi đi mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Kinh Niên quay đầu, hai mắt nhìn chằm chằm anh.
Người này thật thú vị.
Giả điếc cũng thật đúng lúc.
Quan Thanh Hòa không biết sao anh lại nghe được, anh lỡ nói ra những lời này nhất là khi Thẩm Kinh Niên lại đang đứng cạnh mình.
Cô đột nhiên có hơi thẹn thùng, cũng may trời đã tối nên không thể nhìn rõ nơi vành tai đã đỏ ửng từ lâu của cô.
“Anh à, anh nghe nhầm rồi.” Cô lên tiếng đính chính.
Cuối cùng Tề Quan Vũ cũng tỉnh táo lại, nhưng không biết mình sai ở đâu, nhà họ Thẩm làm gì còn có người nào nữa, chẳng lẽ không phải Thẩm Kinh Niên sao?
Anh thở dài: “Hóa ra không phải là anh Thẩm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoan đã, nếu vậy thì là ai? Thà là Thẩm Kinh Niên còn hơn!
Cả thành phố Ninh đều biết nhà họ Thẩm có bao nhiêu người, hai người cháu trai của Thẩm Kinh Niên luôn thích ăn chơi, thông thạo mọi thứ, lại không màng chính sự.
Quan Thanh Hòa gật đầu: “Hôm nay không phiền anh nữa.”
Trong đầu Tề Quan Vũ đầy câu hỏi: “Được rồi, vậy em chú ý an toàn nhé.”
Thẩm Kinh Niên nhàn nhạt nói: “Anh yên tâm.”
Cho đến khi bóng dáng trước mặt hai người rời đi, Tề Quan Vũ mới phản ứng lại, lúc nãy người đó gọi mình bằng anh làm gì!
Quả nhiên là suy nghĩ của anh không trong sáng!
…
“Vừa rồi đàn anh chỉ lo lắng cho tôi thôi, anh không cần để ý đến lời của anh ấy đâu.” Quan Thanh Hòa nhẹ nhàng giải thích: “Tính cách anh ấy khá đơn giản.”
Thẩm Kinh Niên đương nhiên biết.
Nhưng khi nghe cô vì đối phương mà giải thích như vậy, trong lòng anh có chút không vui.
“Ừ.” Anh chuyển chủ đề: “Cô không cần dùng kính ngữ với tôi đâu, cứ xưng tôi gọi anh là được rồi.”
Trên đường đi từ hẻm nhỏ ra đến đường phố, hai người đi cùng nhau đã hấp dẫn không ít ánh mắt người nhìn.
Lần này chỉ có hai người là cô và Thẩm Kinh Niên trên xe.
Quan Thanh Hòa nói: “Thật ra lần này anh không cần tự mình tới đâu.”
Thẩm Kinh Niên nói: “Cô không muốn biết trước khi đến nhà họ Thẩm có những ai sao?”
Không thể không nói, câu nói này đã đâm trúng tim đen của Quan Thanh Hòa.
Lông mày Thẩm Kinh Niên có chút lạnh lùng, anh khẽ liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Trước đây ông nội cô không đề cập với cô về một vài người sao?”
Quan Thanh Hòa gật đầu: “Có, nhà họ Thẩm vẫn còn hai người cháu trai chưa kết hôn.”
Thẩm Kinh Niên hỏi: “Trừ điều này ra thì sao?”
Quan Thanh Hòa suy nghĩ một lúc: “Còn có bà nội, ngoài ra thì hết rồi.”
Thẩm Kinh Niên im lặng.
Quan Thanh Hòa hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Kinh Niên khẽ cười, khôi phục lại vẻ mặt như bình thường của mình: “Câu phía trước sai rồi, nhà họ Thẩm có ba người cháu trai, chỉ có một người chưa kết hôn.”
Chính là anh.
Ba người? Quan Thanh Hòa nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc nhìn sang đối phương.
Thẩm Kinh Niên giải thích: “Tính từ thế hệ của bà nội thì nhà họ Thẩm có bốn đời, tôi và hai người anh nữa mới là đời cháu, hai người cô nói là chắt, tên là Thẩm Bách, Thẩm An.”
Cuối cùng Quan Thanh Hòa cũng hiểu.
Thẩm Kinh Niên chỉ đơn giản giải thích qua.
Con trai trưởng của bà nội mất sớm, dâu trưởng chính là mẹ Thẩm sinh ra ba anh em Thẩm Kinh Niên.
Hiện giờ, trừ Thẩm Kinh Niên ra thì đời cháu nhà họ Thẩm đều đã kết hôn sinh con rồi, chính là hai anh em Thẩm Bách cùng Thẩm An, là đời chắt nhỏ nhất.
Đối với con trai thứ của bà nội, thì gia đình họ đã không còn ở nhà lớn, nên hiện giờ cả gia đình đều không ở đây.
Nhưng cháu chắt gì cũng đều mặc kệ, dù sao cũng sắp không liên quan tới cô nữa rồi.
Lần này Quan Thanh Hòa tới thành phố Ninh thứ nhất là vì quán trà Như Mộng Lệnh, hai là để giải quyết tờ hôn ước đã cản trở bản thân mình.
Ngay cả ông nội cô cũng chưa dám nói, chỉ thầm ra dấu.
“Người nhà họ Thẩm không tính là nhiều, nhưng so với nhà cô chắc hẳn là nhiều hơn, nhưng cô không cần lo lắng, tuy các anh trai và chị dâu mỗi người họ đều có thiếu sót nhưng cũng xem như chung sống được.”
Quan Thanh Hòa nghe vậy không khỏi ngây người.
Còn có người nói gia đình mình như thế sao?
Thẩm Kinh Niên cười nhạt: “Sao thế?”
Quan Thanh Hòa khẽ lắc đầu: “Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ khi nhà họ Thẩm các anh đón năm mới nhất định sẽ rất náo nhiệt.”
Đã mấy năm rồi, cũng chỉ có hai người là cô và ông nội ăn Tết.
“Có lẽ năm nay cô sẽ đón năm mới ở đây.” Thẩm Kinh Niên nhìn cô rũ mắt, lông mi chớp chớp, trong lòng anh khẽ rung động.
Quan Thanh Hòa thầm nghĩ, vậy thì chưa chắc.
Nhưng quả thật thái độ của cô đối với nhà họ Thẩm không rõ ràng, nếu lùi không được chỉ đành tiếp tục vậy.
Đột nhiên Thẩm Kinh Niên đổi giọng hỏi: “Tiết mục tuần tới có thay đổi không?”
Quan Thanh Hòa vẫn chưa phản ứng lại: “Có thể sẽ thay đổi, tạm thời thì chưa có ý tưởng gì, anh Thẩm có thích nghe bài nào không?”
Thẩm Kinh Niên nói: “Tôi không hiểu nhiều về ca nhạc lắm, ví dụ như khúc Bạch Xà hay bài lúc cô biểu diễn mà tôi nghe được.”
Kỳ thực Quan Thanh Hòa khá kinh ngạc, anh lại thích nghe Bình đàn đến như vậy, rất nhiều người đều chỉ nhất thời hứng thú, chỉ có anh đã nghe rất nhiều năm rồi.
Đương nhiên Thẩm Kinh Niên sẵn lòng nghe những bài cô hát, thật sự khiến cô rất vui.
Trước đây Tiểu Tô và cô giáo Chương kể chuyện quá đáng sợ, cô còn cho rằng Thẩm Kinh Niên không có hứng thú với những nhạc công trẻ tuổi chơi bình đàn.
Nghĩ đến một vài khoản tài trợ và sở thích của anh, sự hiếu kỳ và độ hảo cảm của Quan Thanh Hòa đối với Thẩm Kinh Niên tăng lên không ít.
“Vậy sau này tôi sẽ thay đổi nhiều hơn vậy.” Cô đáp.
Thẩm Kinh Niên cười nói: “Vậy thì tôi rất hân hạnh.”
…
Chiếc xe rất nhanh đã đến nhà lớn của nhà họ Thẩm.
Quan Thanh Hòa nhìn thế giới phía ngoài cửa xe.
Nhìn sơ qua, ngoại trừ ngôi nhà này có chút lớn hơn, tinh xảo hơn, thì còn lại đều không khác gì những ngôi nhà khác.
Quản gia đã chờ sẵn ở cửa.
Ông nhìn thấy cậu ba nhà mình tự mình mở cửa xe cho đối phương thì không hề kinh ngạc, bởi vì cậu ba luôn là người nhã nhặn và lịch sự.
Nhưng sau khi thấy bóng dáng kia bước xuống, quản gia kinh hãi không nói thêm gì, chỉ là dung mạo này khó trách sao bà chủ lại mong ước như vậy.
“Cô Quan.” Ông tiến lên.
Quan Thanh Hòa lễ phép nói: “Xin chào.”
Thẩm Kinh Niên đưa đồ đạc cho ông: “Ông đi nói với bọn họ, chúng tôi đến rồi.”
Quản gia đáp lời rồi mang đồ bước nhanh trở vào.
“Hai người chị dâu của tôi khá hoạt ngôn, nếu cô không muốn trả lời chỉ cần gật đầu lắc đầu cho qua, ậm ừ hai tiếng họ sẽ nói ít lại.”
Thẩm Kinh Niên hơi dừng lại: “Còn hai đứa chắt không ở đây.”
Vừa vào nhà, Quan Thanh Hòa đã nhìn thấy sự khác biệt vô cùng lớn, vẻ hiện đại và cổ điển được kết hợp rất nhuần nhuyễn, nhìn bên ngoài khiêm tốn nhưng bên trong lại toát ra sự xa hoa.
Hai người chị dâu biết Quan Thanh Hòa đã đến thì ngồi ngay ngắn trong phòng khách.
Trước khi chưa giải quyết xong hôn ước thì ngoài miệng Quan Thanh Hòa vẫn là vị hôn thê của cháu chắt nhà họ Thẩm, mà bọn họ lại còn là bậc trưởng bối.
“Chị dâu, trước đây chị không tra được gì sao?” Chị dâu thứ hai Mã Bội Chi thấp giọng hỏi.
“Chị từng thấy một tấm hình chụp lúc nhỏ, khá đáng yêu, lớn lên thì không biết như thế nào.” Chị dâu cả Tôn Văn Tú đáp.
Mẹ Thẩm nhìn hai người: “Người sắp tới rồi, làm trưởng bối còn thì thầm cái gì.”
“Mẹ, mẹ không tò mò sao ạ? Bà nội có nói với mẹ không?” Mã Bội Chi mạnh dạn hỏi: “Tiểu An cũng là cháu của mẹ mà.”
Mẹ Thẩm nói: “Mẹ không can thiệp chuyện này.”
Mã Bội Chi cũng đã quen với việc mẹ chồng nhà mình ăn chay niệm Phật, không cần lo lắng quan hệ mẹ chồng nàng dâu, chính xác là không phải lo. Cô ta đang định nói thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, ngay lập tức nhìn sang.
Thẩm Kinh Niên đang đi vào.
Sau đó, một cô gái mặc một bộ sườn xám truyền thống đơn giản bên cạnh anh đi vào, màu cánh sen làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, vạt váy sườn xám dài tới mắt cá chân, vô cùng lịch sự.
Mã Bội Chi và Tôn Văn Tú đã nghĩ người mình gặp hôm nay sẽ như thế nào nhưng không ngờ lại là một người đẹp như vậy.
Mặc dù rất đẹp nhưng khuôn mặt không phải kiểu lẳng lơ diêm dúa.
Ngay cả sự ghen ghét của các cô lúc trước cũng không thể nói gì về khuôn mặt này, cực kỳ tươi tắn tao nhã.
Hai người chị dâu rất nhanh đã lấy lại tinh thần, thầm nghĩ tốt thì tốt thật nhưng quan trọng là Thẩm An cùng Thẩm Bách nghĩ như nào.
Quan Thanh Hòa đi theo Thẩm Kinh Niên vào phòng khách, ánh mắt liếc qua đã biết người ngồi kia là mẹ và chị dâu của Thẩm Kinh Niên.
Cô lễ phép hỏi thăm sức khỏe họ, không quá thân, cũng không quá xa cách.
Mẹ Thẩm thích phong thái này của cô, bởi vì nó rất hợp với cô, bà buông tràng hạt xuống, vẫy tay: “Đừng đứng đó nữa, lại đây ngồi đi.”
Bà nhẹ giọng: “Bà nội đang ở trên tầng còn chưa biết con tới, đây là hai người con dâu của ta, chị dâu cả và chị dâu thứ hai của Kinh Niên, hai anh trai của nó đang trên đường về, hôm nay mấy đứa Thẩm An và Thẩm Bách có việc không về được.”
Quan Thanh Hòa đã biết trước quan hệ nên bình tĩnh hơn rất nhiều, cô cười nhẹ gật đầu.
Nói thật, tính tình mẹ Thẩm do ăn chay niệm Phật mà trở nên dịu dàng, sống chung với cô sẽ rất hòa thuận, không giống với tưởng tượng trước đây của cô về nhà họ Thẩm là đầm rồng hang hổ.
Thẩm Kinh Niên nhận được điện thoại, nhíu mày rời khỏi phòng khách.
“Chú ba, chú đừng quên chuyện trước đây chú đồng ý với bọn cháu nhé!” Thẩm An đặc biệt gọi điện tới để cảm ơn anh đã ở nhà giải quyết chuyện hôn ước: “Cảm ơn chú ba.”
Thẩm Kinh Niên đặt tay lên cây, thuận miệng hỏi: “Lúc nào về?”
Thẩm An nói: “Ngày mai ạ! Cháu muốn tránh…”
Thẩm Kinh Niên: “Được.”
Thẩm An không ngờ anh lại nói chuyện tử tế như vậy, hết sức vui vẻ cúp điện thoại.
Thẩm Kinh Niên tắt màn hình, bên tai dường như còn quanh quẩn âm thanh hớn hở vui sướng ăn mừng của thằng cháu trai, anh bất giác cười một tiếng.
…
Thừa dịp mẹ Thẩm lên tầng, bà nội thì vẫn chưa xuống, hai chị dâu như có thần giao cách cảm định trò chuyện nhiều hơn với Quan Thanh Hòa để hỏi ra chút gì đó.
Tôn Văn Tú bình tĩnh quan sát, nhưng Mã Bội Chi lại không bình tĩnh được như cô ta, lên tiếng nói trước: “Quan Thanh Hòa tới thành phố Ninh được bao nhiêu ngày rồi?”
Quan Thanh Hòa trả lời: “Chưa đến nửa tháng ạ.”
Tôn Văn Tú nói: “Vậy cũng lâu rồi nhỉ.”
Quan Thanh Hòa nhớ tới lời dặn trước của Thẩm Kinh Niên, cũng không biết nên nói gì tiếp đành nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Lúc trước bà nội giấu rất kỹ, không tiết lộ bất cứ điều gì, đến hôm nay chúng tôi mới biết dáng vẻ của người đẹp là như thế nào.”
“Đúng rồi, cô Thanh Hòa làm nghề gì?”
Quan Thanh Hòa nói: “Nhạc công bình đàn ạ.”
Thẩm Kinh Niên thường xuyên nghe nên hai chị dâu đều biết tới bình đàn, các cô ta không hứng thú, nghe thì vô vị nhưng trong nhà cũng không dám nói gì.
Nghề nghiệp này vừa nhìn đã thấy không hợp với Thẩm An của bọn họ, hai người bọn họ ghét nhất là những thứ nhảm nhí như bình đàn này.
Mã Bội Chi đánh giá Quan Thanh Hòa ngồi đối diện, lúc này mới phát hiện chiếc vòng cô đang đeo là của Vọng Nguyệt Lâu.
Phong cách của Vọng Nguyệt Lâu rất dễ nhận ra, thêm nữa là sản phẩm nhà mình nên các cô ta vừa nhìn đã có thể phân biệt.
Nhưng Mã Bội Chi chưa từng thấy kiểu dáng này ở Vọng Nguyệt Lâu, nghe nói trước đây bà nội bảo Thẩm Kinh Niên đi Thanh Giang tặng quà, đúng là không tiếc đồ tốt mà.
Mà Quan Thanh Hòa hôm nay không chỉ đeo đeo vòng tay của nhà họ Thẩm tặng, mà còn mang theo quà tới.
Đoán chừng cô tới đây với ý định kết hôn, dù sao hôn ước này đã tồn tại nhiều năm, nhà họ Quan cũng không có ý kiến.
Mã Bội Chi ngồi xuống, suy nghĩ rất nhiều rồi thuận thế hỏi: “Bình đàn rất hay, vậy chắc là cô hát được rất nhiều khúc nhỉ?”
Quan Thanh Hòa cong môi: “Cũng xem là nhiều ạ.”
Mã Bội Chi nghe vậy không khỏi cảm khái: “Những thứ này tốt thì tốt đấy, nhưng Tiểu An nhà chúng tôi không kiên nhẫn, nghe một câu đã thấy chán.”
“Hôn ước của hai nhà chúng ta dựa theo vai vế thì rơi vào Tiểu An của chúng tôi.” Cô ta che miệng khẽ ho: “Trước đây vẫn chưa biết, giờ thì biết rồi, nếu cưới rồi không biết có thể sống chung được hay không.”
“Nếu không thành…” Giọng điệu Mã Bội Chi tỏ ra vô cùng áy náy.
Nói đến đây, cô ta dừng lại làm ra vẻ muốn nói lại thôi, không ngờ rằng vẻ mặt bình tĩnh của Quan Thanh Hòa ngồi đối diện thế mà lại dịu dàng mỉm cười.
“Không sao ạ, lần này tôi tới là vì muốn hủy hôn.”
Thẩm Kinh Niên trở vào phòng khách, nghe giọng nói nhỏ nhẹ của Quan Thanh Hòa, cùng với đôi mắt trong trẻo của cô, sau đó lại nhìn qua vẻ mặt đầy kinh ngạc của hai người chị dâu.
Từ đầu tới cuối Tôn Văn Tú đều đang nghe em dâu nói, bây giờ cũng không giữ nổi bình tĩnh: “Cô muốn hủy hôn?”
Không phải cô tới kết thông gia sao? Suýt chút cô ta đã nói thành lời.